Chương 5: Đứa Trẻ Thức ThờiNgười đăng: adminNgày đăng 18-08-2023 12:10
Mạnh Dao đem số bột đã ngâm đi chiên hết lên.
Lửa già, chiên hai mặt bánh đều vàng giòn.
Mạnh Dao rất vừa lòng, cô cầm lấy một cái bánh đưa cho Kỳ Văn Diệp đang nhóm lửa làm phần thưởng, "Nếm thử xem!"Kỳ Văn Diệp sớm đã thèm không chịu nổi, vừa rồi còn định nói Mạnh Dao lãng phí quá nhiều dầu, nhưng bụng lại bị mùi thơm câu dẫn kêu ục ục, bụng kêu khiến cậu đỏ mặt, không còn mặt mũi mà nói Mạnh Dao.
Nãy giờ cứ nghẹn trong lòng, cậu không phục đâu!Mạnh Dao đem bánh đã chiên đưa cho cậu, cậu không nói, trực tiếp cầm lấy.
Động tác tràn ngập tức giận, nghiêng mắt nhìn Mạnh Dao, giống như đang nói: Tôi cứ đoạt, chị giỏi thì đánh tôi a!Mạnh Dao tính tình tốt không cùng cậu so đo, mở nắp nồi cháo lên.
Cháo vốn đã thơm, mở nắp nồi một cái, lại càng câu người hơn nữa.
Mạnh Dao ngửi ngửi, mặt liền mang theo ý cười.
Gạo này thật thơm.
Kỳ Văn Diệp giống như mấy đứa trẻ ăn vụng, cậu nhồm nhoàn ăn bánh bột chiên, một ngụm tiếp một ngụm.
Từ miếng đầu tiên, cậu đã không dừng lại được.
Ngon, bánh này quá thơm!Ai có thể cho cậu biết, vì sao bánh bỏ thêm hành liền ăn ngon như vậy?Hổ Tử ngồi bên cạnh không ngừng vẫy đuổi, ánh mắt khẩn cầu có được một miếng bánh.
Kỳ Văn Diệp mềm lòng, xé một miếng cho Hổ Tử.
Mạnh Dao cũng đói bụng, đầu tiên múc một chén nước lạnh, sau đó cũng cầm một cái bánh lên ăn.
Tay nghề của cô vẫn không giảm, bán rắc hành chiên lên, quả thật ngon số dách.
Lại gắp thêm một đũa khoa tây sợi bỏ vào miệng, hương vị cay cay, cả người đều cảm thấy thỏa mãn.
Kỳ Văn Diệp ăn xong cái bánh, lén lút lấy thêm cái nữa, nhưng vẫn bị Mạnh Dao phát hiện.
Chưa kịp bỏ vào miệng, Mạnh Dao liền nhàn nhạt nhắc nhở: "Mẹ cùng chị dâu cả còn chưa ăn, thừa không nhiều lắm đâu!"Phải làm việc ngoài đồng, có thể sẽ ăn nhiều hơn một ít.
tay Kỳ Văn Diệp cứng đờ, hậm hực mà thả bánh về.
Nháy mắt, cậu nhanh chóng trừng mắt lên, hỏi: "Chị muốn đưa cơm cho mẹ?"Không thể trách Kỳ Văn Diệp hỏi như vậy, từ lúc gả tới đây, Mạnh Dao ruộng không làm, đồ cũng không may, đến cơm cũng là do mẹ hoặc chị dâu bớt chút thời gian ngoài đồng để về nấu.
Lúc Kỳ Văn Diệp thấy cô nấu cơm, phản ứng đầu tiên là mặt trời mọc ở đằng Tây.
Hiện tại xem ra, mặt trời mọc ở đằng Tây thật rồi.
"Chị có mục đích gì?""Kỳ Văn Diệp lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Mạnh Dao.
Mạnh Dao thấy Kỳ Văn Diệp như vậy có chút ngốc nghếch, mỉm cười, "Chị đây tâm tình tốt, không được sao?"Kỳ Văn Diệp thấy gương mặt tròn trịa ướt đẫm mồ hôi hiện lên nụ cười xán lạn, cả người liền ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay, Mạnh Dao chưa bao giờ cười như vậy, vẫn luôn luôn gục mặt xuống, giống như sợ người khác thấy sẽ đòi tiền mình.
"Bà béo......"Kỳ Văn Diệp theo thói quen mà gọi Mạnh Dao.
Lời còn chưa nói xong, Mạnh Dao đã trừng mắt nhìn qua, "Em gọi thử xem?"Cô chán ghét người khác kêu cô như vậy!Cậu kêu như vậy, làm cô nhớ đến cơ thể của mình hiện tại, tâm tình đặc biệt ảnh hưởng.
Kỳ Văn Diệp lần nữa giật mình, trong lúc nhất thời quên phản bác lại Mạnh Dao.
Cậu cảm thấy người mặt đột nhiên rất xa lạ, đột nhiên trở nên rất sống động.
Giống như...không làm người ta cảm thấy chán ghét!Mạnh Dao thấy Kỳ Văn Diệp không trả lời, mới hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "May là em thức thời, nếu không chị đây đem mấy món này cho chó ăn, cũng không để lại cho em!"Cô tay chân nhanh nhẹn đem cháo đổ vào bình gốm, bỏ vào rổ, lại mang tô khoai tây sợi, cùng mấy cái chén, rồi tìm trong nhà cái ly để rót một ly nước ấm.
Chuẩn bị thỏa đáng, cô dùng miếng vải phủ lên cái rổ, rồi đem kẹp vào cánh tay.
"Chị đi đưa cơm cho mẹ và chị dâu cả đâu, nếu em đói bụng thì ăn trước đi, nhớ để cho chị một phần.
"Dứt lời, cười cười, thân mật mà xoa đầu tóc ngắn củn của cậu.
Kỳ Văn Diệp chớp mắt, lại chớp mắt.
Mạnh Dao đã đi một hồi lâu, nhưng cậu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trừ bỏ mẹ cậu ra, còn chưa có người nào đối xử với cậu ôn nhu như vậy, nhưng sau khi cậu lớn lên, thì mẹ cũng bắt đầu cho cậu ăn đòn như cơm bữa.
Bất quá chỉ mới là đứa trẻ bảy tuổi, chỉ nghịch ngợm không nghe lời, đột nhiên được quan tâm như vậy, cũng luống cuống không biết phải làm sao.
"Gâu gâu....
"Hổ Tử kêu mấy tiếng, kéo Kỳ Văn Diệp bừng tỉnh.
Cậu nhìn trên dĩa.
"Hổ Tử, ngươi dám ăn vụng!".