Chương 1: Trọng sinh thời niên thiếuNgười đăng: adminNgày đăng 14-02-2021 14:56
"Hi Nguyệt! Không được! Không..."
Trong một căn phòng bệnh thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, một thiếu niên từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy!
"Hồng hộc ~ hồng hộc ~ "
Thiếu niên này giống như là vừa mơ thấy ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, miệng há to thở dốc liên tục, bỗng nhiên lập tức ngây ngẩn cả người lại, mặt mũi ngơ ngác hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Ta đang ở nơi nào đây? Ta nhớ rõ là lúc trước còn đang bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt vì cứu ta, hy sinh tính mệnh của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa ta rời khỏi, sau đó..."
"Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào... ta trở lại quá khứ rồi?"
Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình, suy nghĩ nhất thời bay theo gió, Hắn tên là Diệp Trần, tám trăm năm trước bởi vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trái đất xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài tu chân vạn người chưa chắc có được một, chỉ trong tám trăm năm, đạt tới thành tựu mà kẻ khác mấy vạn năm đều không có thể đạt tới, trở thành sự hiện diện hàng đầu trong thế giới đó, được người người tôn xưng là Cuồng Đế!
Nhưng mà, cũng chính bởi vì thái độ làm người của hắn quá mức điên cuồng kiêu ngạo, ở Tu Chân giới tàn khốc, gây thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng vào lúc hắn độ thiên kiếp, bát đại tiên môn nhân cơ hội đấy cùng nhau bao vây tấn công hắn.
Mắt thấy không thể tránh khỏi cái chết dưới sự bao vây tấn công của bát đại tiên môn, tình cảm chân thành mà cả đời hắn có được, Hi Nguyệt tiên tử vì cứu hắn, không tiếc lấy tính mạng của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám, tạo thành thời không vặn vẹo, để hắn quay trở về tám trăm năm trước. "Kiếp trước của ta, sở dĩ ở tu chân giới ngông cuồng như vậy, đại khai sát giới khắp nơi, được người gọi là Cuồng Đế, cũng bởi vì đoạn quá khứ ở trên trái đất này, trong lòng ta để lại quá nhiều tiếc nuối! Thật ra thì cho dù bát đại tiên môn không có mưu đồ với ta, ta chỉ sợ cũng khó có thể chống nổi tâm ma kiếp..
Bây giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, tiếc nuối kiếp trước ta nhất định phải bù đắp từng việc! Nhưng mà không biết, ta còn có thể trở lại Tu Chân giới nữa hay không? Có thể gặp lại Hi Nguyệt của ta nữa hay không..."
Két ~
Ngay tại lúc suy nghĩ của Diệp Trần bay theo gió, bỗng nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, ngay sau đó, một người nhìn ước chừng như ba mươi tuổi, dáng vẻ thướt tha, còn là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, từ bên ngoài đi vào.
"Tiểu Trần! Cháu đã tỉnh rồi!"
Người phụ nữ xinh đẹp này thấy Diệp Trần ngồi dậy, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, nhanh chóng đi tới.
"Dì Lam..."
Nhìn thấy người phụ nữ ở trước mắt này, cho dù năm tháng quá mức xa xôi, trí nhớ đã có chút mờ nhạt, nhưng hắn không thể quên được gương mặt người phụ nữ xinh đẹp này - người chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của hắn. Cho dù Diệp Trần tung hoành ngang dọc ở Tu Chân giới mấy trăm năm, từ trước đến nay luôn được biết đến là người lãnh khốc vô tình, nhưng giờ phút này nước mắt không kìm được mà rơi đầy trên mặt.
Tên của người phụ nữ xinh đẹp này là Tô Lam, xem như là mẹ nuôi của Diệp Trần.
Năm đó, ở lúc Diệp Trần mới chín tuổi, mẹ của hắn đã qua đời, mà Tô Lam lại là chị em tốt nhất của mẹ hắn, cho nên trước khi mẹ Diệp Trần chết, đã đem Diệp Trần giao phó cho Tô Lam nuôi dưỡng.
Tô Lam không phụ lòng của chị em tốt giao phó, một mực coi Diệp Trần như chính con mình đẻ ra mà nuôi dưỡng, thậm chí trên mức độ yêu thương, còn hơn hẳn đứa con gái ruột thịt của mình.
Thật không may, người tốt không được báo đáp tốt, một đời Tô Lam đều tương đối khổ cực, trước thời gian đó mấy năm gặp người không quen, gả cho một người đàn ông cặn bã, sau khi ly hôn Tô Lam tự mình mở một quán cơm, vẫn còn bị chồng cũ thường xuyên tới gây rối, về sau lại cuốn vào bên trong tranh chấp thân thế của Diệp Trần, cuối cùng lại bị anh trai cùng cha khác mẹ của Diệp Trần là Diệp Vô Thương tàn nhẫn giết hại...
Tô Lam chết, là tiếc nuối lớn nhất của Diệp Trần ở kiếp trước, cũng là nguyên nhân chủ yếu về sau làm cho tính tình của hắn thay đổi rất lớn!
Tô Lam đương nhiên không biết, Diệp Trần trước mắt, đã sớm không còn là Diệp Trần trước đó, mà là Diệp Trần mang theo trí nhớ tám trăm năm, Cuồng Đế Diệp Trần từ Tu Chân giới trọng sinh trở về!
Nhìn thấy Diệp Trần nước mắt rơi đầy trên mặt, Tô Lam nhất thời luống cuống, "Tiểu Trần, cháu không sao chứ? Có phải cháu có chỗ nào không thoải mái hay không, để dì đi gọi bác sĩ tới!"
Diệp Trần vội vàng kéo Tô Lam lại, "Dì Lam, cháu không sao! Cháu chẳng qua là...nhìn thấy dì rất cao hứng! Cháu thật, rất nhớ dì a!"
Tô Lam lập tức bị lời nói không đầu không đuôi của Diệp Trần làm cho bối rối, không nhịn được dùng tay sờ lên trán Diệp Trần, vẻ mặt rất nghi hoặc nói: "Không có lên cơn sốt a, đứa nhỏ này, thế nào mà cháu vừa tỉnh dậy đã nói lung tung rồi?"
Diệp Trần lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, nếu tiếp tục như thế, đoán chừng Tô Lam cũng hoài nghi đầu óc của mình xảy ra vấn đề, thế là vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhếch miệng cười nói: "Dì Lam, cháu chính là... chính là vừa mới mơ một cái giấc mơ rất dài, còn tưởng rằng sau này sẽ không được gặp lại dì Lam..."
Lúc này Tô Lam mới thoải mái, đành phải lắc đầu cười, giúp Diệp Trần chỉnh lại mái tóc ngang trán có chút rối bời trước đó, chợt thở dài một hơi nói: "Tiểu Trần, lần này là dì Lam làm liên lụy tới cháu, nhưng cháu yên tâm, dì đã báo cảnh sát, tên Chu Thành Công khốn kiếp kia, sau này sẽ không dám đến quán gây sự nữa!"
"A?"
Diệp Trần đột nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh, trong đầu đã hiện lên, trí nhớ liên quan tới việc trước và sau khi hắn phải nằm viện lần này. Người chồng cũ của Tô Lam tên là Chu Thành Công, bởi vì cờ bạc mà mất tiền, ngồi trên một khoản nợ, thế là lại chạy đến quán cơm Tô Lam nháo sự, vòi vĩnh tiền bạc, Diệp Trần thực sự nhìn thấy khó chịu, liền cùng Chu Thành Công đánh một trận
Đáng tiếc Diệp Trần ở vào thời gian này, không phải là Diệp Trần về sau muốn báo thù trở thành sát thủ, càng không phải là đại sát tứ phương Tu Chân giới Cuồng Đế Diệp Trần, chỉ là một học sinh lớp mười hai tay trói gà còn không chặt, dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của Chu Thành Công, sau khi bị đối phương đánh ngất xỉu, thì được đưa tới bệnh viện...
"Dì Lam, tên Chu Thành Công khốn kiếp kia, dì giao cho cháu đến giải quyết đi! Cháu muốn xuất viện bây giờ!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn bước xuống giường, nhưng không nghĩ đến cả người toàn thân mỏi nhừ, không thể đứng lên, lúc này hắn mới nhớ tới tình trạng của mình, đành phải ngầm cười khổ, "Không chỉ nguyên thần không còn tồn tại nữa, chân nguyên trống trơn, ngay cả thân thể vậy mà cũng yếu đuối như thế! Chỉ sợ một người trưởng thành bình thường, bây giờ ta cũng chưa chắc đánh thắng được..."
Bất quá, cái loại cảm giác mất mát to lớn này, chỉ hơi lóe lên ở trong đầu Diệp Trần, lập tức biến mất không thấy gì nữa, "Như thế cũng tốt! Kiếp trước ta từng ở bên trong một bí cảnh thượng cổ của Tu Chân giới, đạt được một loại công pháp Đế cấp, đáng tiếc khi đó tu vi của ta đã thành, căn bản là không có cách nào tu luyện lại từ đầu, vẫn luôn nghĩ tới mà tiếc, bây giờ vừa lúc có thể phát huy được tác dụng!"
Ngay tại lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ, Tô Lam cũng đã đưa hắn trở về trên giường bệnh một lần nữa, tức giận nói:
"Vết thương trên người của cháu còn chưa lành, cháu có thể làm gì? Cháu thành thành thật thật nằm ở bệnh viện dưỡng thương cho dì, chuyện của quán cơm, cháu không cần phải lo lắng!"
Vốn Diệp Trần còn muốn kiên trì, nhưng sau đó hắn nghĩ lại, chỉ cần chờ hắn tu luyện lại từ đầu ra chân nguyên, đến lúc đó, trong mắt hắn Chu Thành Công chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi, trong nháy mắt có thể đập chết. Nghĩ đến đây, Diệp Trần không nói thêm lời nào nữa, nhưng trong lòng hắn đã âm thầm thề, "Vì ông trời để cho Diệp Trần ta sống lại một đời, những người đã từng cho ta ân huệ, ta phải gấp trăm, gấp ngàn lần báo đáp lại! Còn những kẻ đã làm nhục ta, tổn thương ta, ta cũng phải đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần!"
...
Bởi vì Tô Lam còn phải quản lý công việc làm ăn của quán cơm, sau khi nói chuyện với Diệp Trần một lúc, đã vội vã rời đi.
Ban đầu, Diệp Trần muốn được xuất viện cùng với dì ấy, nhưng có nói thế nào Tô Lam cũng không chịu, phải sắp xếp để hắn kiểm tra lại, sau khi xác nhận cơ thể thực sự ổn, mới cho phép Diệp Trần xuất viện.
Sau khi Tô Lam đi, Diệp Trần không thấy ai xung quanh, ngồi chéo chân trên giường, hai tay xếp chồng lên nhau, đặt ở trước đan điền, hai mắt nhắm lại, lưỡi ngăn lại vòm họng... rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định.
Để thay đổi thảm kịch của cuộc sống kiếp trước, nhất định phải có đủ sức mạnh để làm điều đó!
Khoảng mười phút trôi qua, nếu những người tu chân giả khác ở bên cạnh vào lúc này, có lẽ họ có thể cảm thấy, xung quanh một làn sóng năng lượng kỳ lạ, đang hướng về phía Diệp Trần. Thậm chí có thể thấy rõ hơn, ở góc khuất trong phòng bệnh, vốn có một gốc Lục la còn đang có sức sống tràn trề, bất ngờ ngay cả ở tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đang nhanh chóng khô héo đi, năng lượng trong cơ thể cây, dường như đã bị hút đi bởi một lực vô hình!
Mất chưa đến một giờ, gốc Lục La kia đã hoàn toàn khô kéo, có vẻ như ngay cả toàn bộ phòng bệnh, đều trở nên u ám, giống như một vùng đất chết!
"Hô!"
Đột nhiên Diệp Trần mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, sau đó miệng nhổ ra một ngụm khí bẩn, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Thôn Thiên thần công này, không hổ là công pháp Đế cấp! Linh khí ở trái đất mỏng manh như thế, ta vừa mới vận hành một chu thiên, vậy mà đã được ngưng tụ thành công, bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một! Nếu như ở Tu Chân giới có linh khí dày đặc, thì còn đến đâu?"
Cảnh giới tu chân sắp xếp từ thấp tới cao, tổng cộng chia ra thành tám đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Mà mỗi một đại cảnh giới, lại được chia ra làm chín tầng. Cảnh giới Luyện Khí tầng một này, mặc dù ở Tu Chân giới thuộc về mức thấp nhất, tuy nhiên, ở nơi linh khí mỏng manh này, đạo pháp bị cắt đứt ở trái đất, đã được coi là một trong những người bất tử bước vào chốn thần tiên.
Hai tay Diệp Trần hơi đẩy một cái ở trên giường, người đã nhảy xuống đất,
"Đốp đốp ~~ "
Vặn vẹo uốn éo xoay thân thể theo ý muốn, bỗng nhiên có tiếng lốp bốp vang vọng, không chỉ chấn thương hoàn toàn chữa lành, toàn bộ người từ trong ra ngoài, đã có một cỗ khí thế dữ dội!
"Mặc dù ta chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng đã có lực lượng ngàn cân, đối phó với người bình thường là quá đủ!"
"Năng lượng trong toàn bộ căn phòng đã bị ta nuốt chửng, có vẻ như cần phải tìm một nơi có nhiều năng lượng khác!"
Môn Thôn Thiên thần công này, không những có đẳng cấp cực cao, mà còn là công pháp thần bí, hoàn toàn là tu luyện theo cách thức cướp đoạt, tuy nhiên yêu cầu về hoàn cảnh tu luyện cũng rất cao.
Linh khí của trái đất thực sự quá thiếu thốn, Diệp Trần có tuyệt thế thần công, nếu không có đủ năng lượng hỗ trợ, vậy giống như không bột đố gột nên hồ.
...
Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Trần đi một vòng quanh bệnh viện trung tâm thành phố, ánh mắt hắn cuối cùng chăm chú nhìn vào trong một khu rừng nhỏ hẻo lánh phía sau bệnh viện, đây là nơi có nhiều năng lượng nhất trong toàn bệnh viện. Chỉ có điều, vào thời điểm này, chính là lúc chuyển mùa từ thu sang đông, ngoại trừ một vài cây cối xanh tươi bốn mùa, những cây cối và hoa cỏ khác, đã có hiện tượng khô héo đi, năng lượng yếu hơn rất nhiều so với mùa xuân và mùa hè
Nhưng mọi thứ tốt hơn là không có gì, Diệp Trần đi đến trước khu rừng nhỏ kia, ngồi xuống một cái ghế dài, không thấy ai xung quanh, liền bắt đầu âm thầm vận chuyển Thôn Thiên thần công.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Năng lượng thế giới xung quanh, đột nhiên giống như nước biển, phun ra hướng đến Diệp Trần, chui vào cơ thể của hắn, ngay lập tức được đan điền luyện hóa, chuyển hóa thành từng đạo chân nguyên tinh thuần...
Một giờ sau, tu vi của Diệp Trần đã dễ dàng bước vào Luyện Khí tầng hai. Hơn hai giờ sau, thành công bước vào Luyện Khí tầng ba. Thoáng chớp mắt, Diệp Trần đã ngồi ở đây từ trưa cho đến tối muộn, mà tu vi của hắn cuối cùng đã đạt đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong.
"Từ Luyện Khí tầng ba đến Luyện Khí tầng bốn, là một đạo khảm, năng lượng cần thiết cũng là một phép nhân tăng lên, hoàn cảnh trước mắt không còn đủ để hỗ trợ ta tu luyện..."
Diệp Trần thầm thở dài trong lòng, từ từ thu hồi Thôn Thiên thần công, đang định rời khỏi đây.
Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói đầy thăng trầm, ở cách đây không xa vang lên, "Tiểu Phương, cháu nói ở đây có một khu rừng nhỏ tươi tốt, làm sao bây giờ lại là cả một rừng cây khô héo như này? Có phải trời cao báo hiệu cho ta hay không, nhắc nhở ta đã không còn sống được bao lâu nữa?"
Người nói chuyện chính là một ông lão râu tóc bạc phơ, có vẻ như tuổi tác cũng không nhỏ, nhưng sống lưng thẳng tắp, khí thế rất đầy đủ, mơ hồ còn có khí phách của người lính, nhưng vào lúc này trên gương mặt có một chút buồn bã, mang đến cảm giác của một anh hùng tuổi xế chiều.
Thì ra, Diệp Trần đã ở đây tu luyện một buổi chiều, năng lượng xung quanh hắn gần như đã bị hắn hấp thụ hết hầu như không còn, cho nên một khu rừng nhỏ, bất kể là hoa cỏ hay là cây cối, tất cả đã bắt đầu khô héo, và điều này chính là nguyên nhân khiến ông lão kia thở dài một hồi cảm thán.
Sau lưng ông lão còn có một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đi theo, người này lông mày rậm mắt to, dáng người to lớn lực lưỡng, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm. Người đàn ông trung niên nghe được lời nói của ông già, đột nhiên khuôn mặt hơi thay đổi, sau đó cười nói: "Lão thủ trưởng, ngài suy nghĩ nhiều rồi! Lấy tố chất thân thể của ngài, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, chắc chắn có thể phục hồi nhanh chóng!"
Ông lão lắc đầu cười khổ, nói: "Tiểu Phương, cậu là người thành thật, làm sao có thể học cách vuốt ve người khác? Tình trạng cơ thể của ta như thế nào, ta biết rõ hơn cậu! Ngay cả những chuyên gia lớn ở kinh thành cũng phải bất lực, ở bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu nhỏ bé này lại có thể tốt hơn được sao?"
Người đàn ông trung niên được gọi là Tiểu Phương, nhất thời khuôn mặt tỏ ra xấu hổ, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị ông lão khoát tay áo, trực tiếp cắt ngang, "Không nói chuyện này nữa! Rất lâu rồi không có hoạt động gân cốt, theo ta đến đánh một trận quyền đi!"
"Nhưng cơ thể của ngài..."
Người đàn ông trung niên có vẻ lo lắng. Ông lão cười ha ha một tiếng.
"Không sao! Trong thời gian ngắn còn chưa chết được!"
"Vâng, được rồi!"
...
Diệp Trần ban đầu đang định rời đi, nghe hai người nói muốn đánh quyền, bất giác tò mò, xoay người ngồi xuống một chiếc ghế dài cạnh đó, không vội rời đi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay lập tức, ông lão và người đàn ông trung niên kia, đã giao thủ hơn mười chiêu, đừng nhìn vào tuổi của ông lão đã không còn trẻ, không nghĩ tới lúc bắt đầu đánh quyền, vậy mà mạnh mẽ như hổ, ép người đàn ông trung niên không có sức mạnh để chống lại. Tất nhiên, người đàn ông trung niên kia rõ ràng cũng có chỗ bảo lưu. Diệp Trần im lặng quan sát một lúc, sau đó lại âm thầm lắc đầu, cuộc sống kiếp trước của hắn là để trả thù, đã tham gia một tổ chức sát thủ nước ngoài, học qua võ thuật trên trái đất, trình độ không phải là nông cạn
Có Tu Chân giả nào khác trên trái đất không, tạm thời hắn còn chưa chắc chắn, tuy nhiên võ giả có trình độ võ học đạt tới đỉnh cao, gần như tương đương với Tu Chân giả có cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, sức mạnh tương tự không nên đánh giá thấp! Chỉ có điều, hai người ở phía trước, vẫn còn kém xa trình độ đó, lấy tu vi Luyện Khí tầng ba của hắn bây giờ, một tay là đủ để kết thúc bọn họ
Nhưng điều làm cho Diệp Trần thở dài là ông lão dường như đã sắp sức cùng lực kiệt, lại dám động võ với người khác, sợ rằng cách cái chết không còn xa!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đang định rời đi, thì ngay lúc này ông lão và người đàn ông trung niên sau một hồi đánh quyền, dường như thể lực không tốt, bắt đầu suy giảm thở gấp, thở gấp, vậy là khoát tay áo, "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Người đàn ông trung niên ngay lập tức dừng tay, đưa ông già đến một chiếc ghế dài và ngồi xuống. Thật bất ngờ, ông già vừa chỉ ngồi xuống, đột nhiên toàn thân run rẩy, hơi thở tệ hơn, khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt.
"Lão thủ trưởng!"
Người đàn ông trung niên đột nhiên hô nhẹ một tiếng, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc từ trên người, đang muốn nhét vào trong miệng của ông già. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt lại, đã bị người khác giữ chặt lại!
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Diệp Trần vừa rồi còn đang ngồi cách đó hơn mười mét!
"Ngươi muốn làm gì?"
Người đàn ông trung niên kia bị sốc và tức giận, hắn tự hỏi trong thế hệ trẻ, thân thủ của hắn được xem như là người nổi bật, nếu không, không có khả năng đảm nhiệm làm cận vệ cho lão thủ trưởng. Mặc dù hắn ta cũng để ý tới Diệp Trần trước đó, nhưng mà hắn cũng không để vào mắt. Nhưng không nghĩ rằng vậy mà hắn đã nhìn lầm. Hắn thậm chí còn bị đối phương ra tay nhưng không thấy rõ ra tay như thế nào, đã bị bắt lấy cổ tay, hơn nữa toàn bộ cơ thể giống như đang bị làm phép, vậy mà không thể cử động được
Đây là thân thủ kinh khủng như thế nào?
"Chẳng lẽ đứa trẻ này là sát thủ mà kẻ thù phái tới, ám sát lão thủ trưởng? Ta chỉ sợ lần này phải trở thành kẻ có tội a!"
Nghĩ tới đây, người đàn ông trung niên đột nhiên có vẻ tuyệt vọng.
Diệp Trần làm sao biết được suy nghĩ của người đàn ông trung niên vào thời điểm này, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vị lão tiên sinh này trên người mang theo bệnh nặng, vừa rồi lại vận khí quá mức, đã có dấu hiệu kiệt sức, uống thuốc không có tác dụng gì!"
Sau khi nói điều này, Diệp Trần trực tiếp tiếp cận và nhẹ nhàng bấm lên huyệt "Đàn Trung" của ông lão, cùng lúc đó đưa một luồng chân nguyên đánh vào trong cơ thể của ông ấy, ngay sau đó ông lão không còn thở gấp nữa, khuôn mặt nhợt nhạt cũng lập tức trở nên hồng hào hơn rất nhiều.
Hắn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn vào bản chất anh hùng của ông lão này, không thể chịu được khi thấy ông lão chết ngay tại chỗ, cuối cùng lựa chọn ra tay. Mà ông lão vốn nghĩ rằng mình phải chết hôm nay, sau khi được một luồng chân nguyên của Diệp Trần truyền vào trong cơ thể, cảm thấy ấm áp khắp toàn thân từ trên xuống dưới, không chỉ chân khí trong cơ thể trở hỗn loạn trước đó bình tĩnh lại mà trong cơ thể còn có thêm mấy phần sinh cơ, giống như cây khô gặp mùa xuân, lập tức vừa mừng vừa sợ.
"Cảm ơn ân cứu mạng của anh bạn nhỏ!"
Sau khi ông lão kịp phản ứng, ngay lập tức đứng dậy, hướng về phía Diệp Thần chắp tay thi lễ, cùng lúc đó, trong lòng ông ta rất ngạc nhiên.
Cậu bé này trông còn chưa tới hai mươi tuổi, tại sao có thần thông như vậy? Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm hay sao?
Diệp Thần đàng hoàng nhận lấy thi lễ của ông già, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Lão tiên sinh, mặc dù ta có thể cứu ông trong một thời gian, nhưng ông cũng chỉ có thể sống lâu mười ngày nửa tháng nữa mà thôi, trong cơ thể ông sức sống đã cạn kiệt, nếu muốn sống tiếp, cần phải có một phương pháp khác!" Nói xong câu này, Diệp Trần đã đi ngay lập tức.
"Anh bạn nhỏ xin dừng bước!"
Sau khi ông già kịp phản ứng, vội vàng hét lên, có thể là hoa mắt, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Trần?
P/S: Bắt đầu dịch truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị