Chương 19: Mỏ quặng số bảy mươi baNgười đăng: adminNgày đăng 17-02-2021 19:29
Núi Lăng Vân ở phía Đông Nam thành Hắc Vân, núi Lăng Vân gọi là một ngọn núi, thật ra là do vài dãy núi cao thấp không đồng đều tạo thành núi.
Ngọn núi cao nhất núi Lăng Vân, cao mấy ngàn mét, cao vút trong mây, linh khí lượn lờ.
Những ngọn núi nhỏ xung quanh, so với núi Lăng Vân, thấp bé hơn rất nhiều.
Bởi vì xung quanh núi Lăng Vân linh khí nồng đậm, khiến cho từng dãy núi xung quanh, đều rất kỳ dị.
Có ngọn núi, được Lăng Vân tông gieo trồng rất nhiều linh thảo, do đệ tử Lăng Vân tông trông chừng.
Cũng có ngọn núi, bên trong có linh tài cấp cao, những đỉnh núi này, đều do đệ tử Lăng Vân tông phụ trách khai thác.
Ngọn núi Nhiếp gia khai khẩn Hỏa Vân Thạch, nằm trong phần lớn tiểu sơn xung quanh núi Lăng Vân, thật ra là một ngọn núi tầm thường nhất.
Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Thiến lúc xế chiều, mới đi đến ngọn núi Nhiếp gia khai quật Hỏa Vân Thạch.
- Đại tiểu thư, bây giờ còn chưa tới lần kiểm kê Hỏa Vân Thạch tiếp theo, tại sao tiểu thư lại đột nhiên tới đây?
Quản sự Nhiếp Tường của Nhiếp gia, đứng chắn trước cửa vào quặng mỏ, tò mò nhìn Nhiếp Thiến dẫn theo một đứa nhóc tới đây, trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ.
- Lần này không phải vì kiểm kê Hỏa Vân Thạch, mà là ta dẫn cháu của ta, tới quặng mỏ trải nghiệm một phen.
Nhiếp Thiến mỉm cười nói.
- Tới quặng mỏ trải nghiệm?
Nhiếp Tường khẽ giật mình, càng kỳ quái.
Bởi vì quặng mỏ cũng không an toàn, cho nên cho tới nay, chỉ có hài tử Nhiếp gia phạm vào sai lầm lớn, mới sẽ bị đưa tới quặng mỏ.
Nhiếp Thiến mang Nhiếp Thiên tới đây, bảo là muốn dẫn hắn trải nghiệm, làm Nhiếp Tường rất là khó hiểu.
Nhiếp Thiến cũng không giải thích thêm, cùng Nhiếp Tường bắt chuyện qua loa, liền kéo Nhiếp Thiên trực tiếp đi vào quặng mỏ.
- Đại tiểu thư, đứa nhỏ này... còn nhỏ quá, nếu ở trong quặng mỏ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Nhiếp Tường chặn lại nói.
- Ừm, nếu thật sự có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm là được.
Nhiếp Thiến nói.
Vừa nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Tường lúc này mới không cần phải nhiều lời nữa, tùy ý Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Thiến đi sâu vào trong quặng mỏ.
Trong quặng mỏ, Nhiếp Thiên tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây:
- Hỏa Vân Thạch chính là chỗ này sao?
- Ở sâu trong quặng mỏ.
Nhiếp Thiến hít một hơi, sắc mặt lo lắng:
- Con phải nhớ, nhất định phải nghe lời, phải đi sát bên ta. Bởi vì khai thác quá độ, bên trong quặng mỏ rất nhiều nơi rỗng ruột, có khi đất đai chấn động dẫn tới sụp đổ. Ta biết nơi nào an toàn, nơi nào có nguy hiểm, con không được rời khỏi ta.
Nhiếp Thiên ngẩng đầu, nhìn từng tảng đá hình khối lơ lửng trên vách động, chỉ cách đỉnh đầu của hắn năm sáu thước, vội vàng gật đầu.
Những hòn đá kia, sức nặng ngàn cân, nếu thật sự rơi xuống, chỉ sợ trong nháy mắt hắn đã liền biến thành bánh nhân thịt.
- Đi theo ta.
Nhiếp Thiến nắm chặt cánh tay của hắn, mang theo hắn đi vào con đường tối đen kéo dài bên trong.
Nhiếp Thiên trên đường hết sức tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, yên lặng theo sau, dáng vẻ cẩn thận thận trọng.
- Xin chào đại tiểu thư, ngài tại sao lại tới đây?
- Đại tiểu thư chú ý, bên trong không an toàn, mấy ngày trước mới sụp một lần đấy.
- Bái kiến đại tiểu thư.
Ven đường, rất nhiều tộc nhân chi thứ Nhiếp gia, còn có một số lao công Nhiếp gia thuê, sau khi nhìn thấy Nhiếp Thiến, đều cung kính chào hỏi.
Nhiếp Thiến với mỗi người, đều mỉm cười gật đầu, dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện không may.
Nhiếp Thiên nhìn ra, những người khai thác Hỏa Vân Thạch trong quặng mỏ này, dường như đều thật lòng tôn kính Nhiếp Thiến.
- Khai thác Hỏa Vân Thạch trong quặng mỏ, đều là người cơ khổ, mỗi một người trong bọn họ khi tiến vào đây, đều biết sẽ đối mặt với chuyện gì.
Lúc không có người, Nhiếp Thiến than khẽ nói:
- Tiểu Thiên, nếu con không thể được Lăng Vân tông tiếp nhận, chờ sau khi con mười lăm tuổi rồi, cũng có thể sẽ bị nhị gia gia của con phái tới đây khai thác Hỏa Vân Thạch.
- Không phải là chỉ có chi thứ Nhiếp gia, mới bị đưa tới đây sao?
Nhiếp Thiên nói.
- Trước kia là như vậy, sau này thì chưa chắc.
Nhiếp Thiến lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Tỉ lệ tử vong ở quặng mỏ rất nhiều, thường cách một khoảng thời gian, lại có người chôn thân nơi đây. Nhiệm vụ chủ yếu của Nhiếp gia, thật ra chính là giúp Lăng Vân tông khai thác Hỏa Vân Thạch, công việc khác trong gia tộc, cũng không quan trọng bằng việc này.
- Một vài năm gần đây, Hỏa Vân Thạch bên ngoài, đều đã bị khai thác gần như không còn, chỉ có thể tiếp tục khai quật vào sâu bên trong, cho nên càng ngày càng nguy hiểm.
- Tộc lão chi thứ trong tộc, cũng đều đang tìm cách, không để cho con cháu tới quặng mỏ.
- Nhưng nơi này, mới là căn cơ của Nhiếp gia. Mọi người sợ chết, gia tộc thuê vài lao công, không có tộc nhân trông coi, đều là không muốn tiến sâu khai thác. Nhưng, chúng ta hàng năm đều cần tiến cống đầy đủ số lượng Hỏa Vân Thạch cho Lăng Vân tông, nếu năm nào thiếu, Lăng Vân tông chưa chắc sẽ coi trọng Nhiếp gia.
- Mất đi Lăng Vân tông che chở, Nhiếp gia ở thành Hắc Vân, thật ra là khó có chỗ đặt chân.
- Bởi vì vậy, chuyện quặng mỏ, chính là chuyện quan trọng nhất trongn gia tộc. Cho dù là lúc nào, trong quặng mỏ đều cần tộc nhân canh chừng, hiện giờ người nắm quyền gia tộc đã là nhị gia gia con, hắn cũng nói muốn cải cách, về sau tộc nhân trực hệ, cũng sẽ bị sắp xếp đến nơi này.
Vừa nói tới đây, Nhiếp Thiến dừng lại, lời nói đầy sâu xa:
- Bởi vì gia gia của con ở trong tộc thất thế, lúc ông vẫn còn chưa nhường chức vị trưởng tộc, ta đã bắt đầu thường xuyên tới quặng mỏ. Bây giờ chúng ta càng thêm yếu thế, nếu như con không thể trở thành đệ tử Lăng Vân tông, tương lai tất nhiên chạy không thoát, nhất định sẽ bị sắp xếp tới tận đây.
Nhiếp Thiên cúi đầu chăm chú suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Con hiểu rồi.
- Đi thôi.
Nhiếp Thiến tiếp tục vào sâu.
Lại đi một lúc, Nhiếp Thiên phát hiện đường đá đi vào lòng núi, trở nên càng ngày càng hẹp, khoảng cách đỉnh đầu và thạch bích, cũng càng lúc càng gần.
Hắn cũng để ý tới, những lao công nhìn thấy trên đường, số lượng ít dần, người nào người nấy thân hình đều gầy còm nhuq que củi, sắc mặt âm trầm nặng nề.
- Đại tiểu thư, phía trước nguy hiểm, ngài tốt nhất không nên đi vào sâu thêm nữa.
Một hán tử trung niên đen gầy, đột ngột lao ra từ khúc cua một con đường đá khác, hảo tâm nhắc nhở:
- Quặng mỏ số bảy mươi ba, tám ngày trước, vừa mới sụp một lần, đã chết hai người rồi, chúng ta vừa mới dọn dẹp sạch sẽ.
Nhiếp Thiến lập tức dừng lại, sắc mặt nàng ngưng trọng do dự trong chốc lát, sau đó nói:
- Cám ơn nhắc nhở của ông, ta đi xem thử, lập tức quay lại.
- Vậy người tuyệt đối cẩn thận, ta... sẽ không đi theo đâu.
Hán tử kia sợ hãi nói.
- Ừm, ông làm chuyện của mình đi.
Nhiếp Thiến nhẹ gật đầu, hán tử đen gầy kia, thoáng cái đã biến mất dạng.
- Càng đi vào trong, tỉ lệ tử vong càng cao, cho nên lao công ở đây, người nào cũng u ám nặng nè, bởi vì bọn họ không biết, tai nạn sẽ xảy đến vào ngày nào.
Nhiếp Thiến trầm mặc một hồi, lại nói:
- Bọn họ đều là người cơ khổ thành Hắc Vân, vì thê nhi trong thành, mới mạo hiểm tới đây.
- Luyện Khí Sĩ Lăng Vân tông, thực lực cao cường, nếu bọn họ tới đây, cho dù quặng mỏ có sụp đổ, chắc hẳn cũng sẽ không có chuyện gì đâu?
Nhiếp Thiên hỏi.
- Tu luyện đến cảnh giới Trung Thiên, có thể tung hoành trong quặng mỏ, tuyệt đối không sợ đột biến sụp hầm trong quặng mỏ.
Nhiếp Thiến khẽ gật đầu, chợt lại nói:
- Nhưng mà, Luyện Khí Sĩ đạt tới cảnh giới Trung Thiên, làm sao có thể hạ thấp thân phận lãng phí thời gian tới đây khai thác Hỏa Vân Thạch tứ phẩm cấp thấp?
- Luyện Khí Sĩ cường đại, là vô tình nhất!
- Ở trong mắt của bọn họ, Nhiếp gia không xem là gì cả, chết một vài người, hoàn tooàn không khiến bọn họ để trong lòng, huống hồ là những phàm nhân mệnh khổ được Nhiếp gia thuê tới này?
- Luyện Khí Sĩ chân chính, vốn là cao cao tại thượng, gia tộc bình thường như Nhiếp gia chúng ta, chỉ có thể phục vụ bọn họ.
- Cũng tương tự, những người phàm trong thành Hắc Vân kia, lại phục vụ cho Nhiếp gia chúng ta.
- Thế giới này, vốn là tàn khốc như thế, chúng ta không có năng lực thay đổi. Nếu muốn áp đảo những người bên trên, không bị bọn họ no dịch, không bị bọn họ khống chế sinh tử, chỉ có một phương pháp.
- Chính là trở thành một phần tử trong bọn họ!
Nhiếp Thiến từ từ chỉ bảo nói.
Sắc mặt Nhiếp Thiên nghiêm nghị, gật đầu thật mạnh:
- Con nhất định sẽ trở thành Luyện Khí Sĩ cường đại!
- Đi nào, đi tới quặng mỏ số bảy mươi ba!
Nhiếp Thiến cũng hạ quyết tâm.
Không bao lâu, Nhiếp Thiên đi theo nàng, vào trong một quặng mỏ khổng lồ.
Vừa vào bên trong, hắn liền chú ý, trên thạch bích xung quanh quặng mỏ, có đốm sáng đỏ rực lấp lánh.
- Hỏa Vân Thạch!
Nhiếp Thiên tinh thần chấn động.
- Nơi đây nguy hiểm, không nên lãng phí thời gian, mau thử dùng mảnh xương thú kia đi, hấp thu Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch còn chưa khai thác! Chúng ta tốt nhất không nên ở lại quá lâu, một khi giọt máu trong xương thú ngưng kết được rồi, liền lập tức rời khỏi, để tránh chậm chạp sinh biến!
Nhiếp Thiến lớn tiếng thúc giục.
- Được!
Nhiếp Thiên lập tức bắt đầu động thủ.