Chương 7: Cái giá của thắng lợi!Người đăng: adminNgày đăng 17-02-2021 19:31
- Làm càn!
Mắt thấy tôn nhi trọng thương ngã xuống đất, Nhiếp Bắc Xuyên kềm nén không được, bỗng nhiên lao ra.
Chỉ thấy một đạo điện quang lóe lên, Nhiếp Bắc Xuyên như thiểm điện lướt đến bên cạnh Nhiếp Hoằng, hắn ngồi xổm người xuống nâng Nhiếp Hoằng dậy, cái tay lớn đặt lên phần xương bụng Nhiếp Hoằng.
Nhiếp Hoằng cảm giác linh lực ấm áp, dịu nhẹ di chuyển tới lui ở xương ngực của mình, hắn cảm giác đau đớn giảm hẩn, không khỏi ấm ức thấp giọng gọi:
- Gia gia...
Nhiếp Bắc Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên vẻ mặt mờ mịt, vẫn còn đang cảm giác sức mạnh không rõ nguồn gốc, nói:
- Vô liêm sỉ! Trong tộc không cấm đánh nhau, nhưng ai cho phép ngươi hạ độc thủ như vậy?
Không đợi Nhiếp Thiên kịp phản ứng, hắn đã dùng ánh mắt oán độc, quét mắt nhìn Ngô Đào không thôi xấu hổ, quát:
- Còn ngươi nữa? Thân là khách khanh nơi đây, ngươi ở đây làm gì hả? Rõ ràng thấy Nhiếp Thiên hạ đòn sát thủ, tại sao không tiến tới ngăn cản trước? Nhiếp gia chúng ta chiêu mộ ngươi tới đây, chẳng lẽ nuôi không cơm ngươi sao?
- Chuyện này...
Ngô Đào cuống quít cười khổ.
- Nhị gia gia, là Nhiếp Hoằng muốn đả thương người trước, không liên quan tới Ngô tiên sinh.
Nhiếp Nhàn nhìn không được, muốn giúp Ngô Đào giải thích một câu.
Chân tướng sự việc, hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc ấy Nhiếp Hoằng muốn đánh vào lồng ngực Nhiếp Thiên, hắn biết Ngô Đào từng dùng ánh mắt dò hỏi thái độ của Nhiếp Bắc Xuyên, mà khi ấy Nhiếp Bắc Xuyên một lời không nói, hiển nhiên không có ý định ngăn cản.
Sau đó, khi Nhiếp Thiên trong nháy mắt bộc phát, giống như lấy lại được thần lực, tất cả diễn biến quá nhanh, nhanh đến nỗi Ngô Đào hoàn tòan không có thời gian ngăn cản.
Nhiếp Nhàn dù sao tâm tính thiếu niên, biết rõ giúp Ngô Đào nói chuyện không tốt, nhưng vẫn không qua được cửa ải nội tâm này.
- Lúc nào thì tới lượt ngươi nói chuyện?
Nhiếp Bắc Xuyên hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Nhiếp Nhàn một cái.
- Ngươi xem mình là ai? Ngươi chỉ là đệ tử chi thứ Nhiếp gia, muốn có tiếng nói ở trong gia tộc, thì chờ sau khi ngươi chính thức đột phá tầng chín Luyện Khí, bước vào Lăng Vân tông rồi mới đến nói chuyện với ta!
Lời vừa nói ra, gương mặt non trẻ của Nhiếp Nhàn, cũng bỗng lộ vẻ tức giận.
Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn cố gắng nhẫn nhịn tâm tình, biết đúng như Ngô Đào nói, trước khi hắn chưa trở thành đệ tử của Lăng Vân tông, ở Nhiếp gia hắn vẫn thật không có chút phân lượng nào.
Nhất là, Nhiếp Bắc Xuyên rất có khả năng, trong một hai năm tới, chính thức thay thế Nhiếp Đông Hải trở thành gia chủ Nhiếp gia.
Phần đông thiếu niên Nhiếp gia tâm tính trẻ con chưa biến mất, vẫn còn tinh thần trọng nghĩa, vốn cũng có ý định giống như Nhiếp Nhàn, nói ra chân tướng sự thật bọn họ chứng kiến, nhưng mắt thấy ngay cả Nhiếp Nhàn thực lực cao nhất, tiền đồ rạng rỡ nhất trong số bọn họ, còn bị khí thế của Nhiếp Bắc Xuyên ảnh hưởng, thì cũng không dám tiếp tục nhiều lời, đều lần lượt ấm ức câm miệng.
- Nhị gia gia, là tự Nhiếp Hoằng muốn khiêu chiến với con, vừa rồi cũng là hắn không theo tộc quy đầu têu trước, hạ độc thủ đánh vào chỗ yếu hại của con.
Nhiếp Thiên từ trong mê mang dần tỉnh lại, dường như thoáng cái hiểu được tình cảnh trước mắt, ưỡn ngực, chính khí lẫm liệt nói to.
- Gia gia, vừa rồi con chỉ muốn dọa hắn thôi, không có ý định thật sự đánh trọng thương nó!
Nhiếp Hoằng cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp Thiên, trắng trợn nói dối:
- Trước khi sức mạnh của con đánh vào ngực nó, đã chủ động lưu lực, muốn thu tay rồi. Con tuyệt đối không ngờ rằng, hắn lại nhân lúc con buông tay, đột nhiên thừa dịp con không kịp đề phòng hạ đòn sát thủ hung hãn như thế!
- Vô sỉ!
Đại đa số hài đồng Nhiếp gia vây xem, giờ phút này trong lòng hô to, thầm khinh thường nhìn Nhiếp Hoằng bẻ cong sự thật.
Bọn họ đều thấy rõ, một kích cuối cùng của Nhiếp Hoằng, hưng phấn và cuồng hỉ trong mắt, làm gì có ý muốn nương tay cơ chứ?
Nhiếp Hoằng vốn là muốn đánh trọng thương Nhiếp Thiên, để rửa sạch nổi nhục mấy năm nay không ngừng bị Nhiếp Thiên đánh bại, hắn lúc đó rõ ràng là toàn lực ra đòn, làm gì có chuyện nửa đường dừng tay?
- Ngươi vừa rồi muốn làm gì, trong lòng ngươi rõ nhất!
Nhiếp Thiên quát lên.
- Câm miệng!
Nhiếp Bắc Xuyên quát khẽ, ngăn cản Nhiếp Thiên nói lời tiếp theo, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Đào, nói:
- Quá trình như thế nào cũng không quan trọng, kết quả bây giờ, chính là Nhiếp Thiên không để ý tộc quy, thủ đoạn ngoan độc sát thương Nhiếp Hoằng. Ngô tiên sinh, ngươi là khách khanh Nhiếp gia, dựa theo tộc quy, nên trừng trị Nhiếp Thiên nên như thế nào?
- Trục xuất đến quặng mỏ núi Lăng Vân ba năm.
Ngô Đào nhẹ giọng đáp một câu, trong lòng tràn đầy chua xót cùng bất đắc dĩ, trong mắt cũng tràn đầy áy náy.
- Nhiếp Thiên mới mười tuổi!
- Mười tuổi trục xuất đến quặng mỏ Lăng Vân tông, thời gian ba năm cũng thành phế nhân, tiến cảnh tu luyện của hắn vốn đã chậm, tới quặng mỏ làm chậm trễ thêm ba năm nữa, chỉ sợ không còn tia hi vọng nào có được sự ưu ái của Lăng Vân tông.
- Mười tuổi, bị trục xuất đến quặng mỏ, còn phải ở đó ba năm, Nhiếp Thiên quả thực toi đời rồi.
- Đúng thế, hắn đời này cũng không còn hi vọng trước mười lăm tuổi, tu luyện tới tầng chín Luyện Khí, được Lăng Vân tông thu nhận làm đệ tử nữa.
- Không có đơn giản như vậy, ở quặng mỏ, thỉnh thoảng còn có người chết đó. Nhiếp Thiên mới mười tuổi, đến quặng mỏ ba năm, đoán chừng hắn có khi chẳng còn mạng để quay trở về!
- Quá nghiêm khắc rồi?
-...
Những thiếu niên Nhiếp gia vốn cũng không dám phát ra tiếng, nghe thấy hình thức trừng phạt, rất nhiều người xưa nay chưa từng yêu mến Nhiếp Thiên, cũng không nhịn được bắt đầu xôn xao rầm rì.
- Ồn ào cái gì đó hả? Thế nào, các ngươi cũng muốn giống như Nhiếp Thiên, đi quặng mỏ ba năm?
Ngữ khí Nhiếp Bắc Xuyên bình tĩnh nói.
Thiếu niên Nhiếp gia lòng đầy căm phẫn, sau khi nghe được câu này, toàn bộ yên tĩnh trở lại, sắc mặt giận dữ nhưng lại không dám lên tiếng.
- Đi thì đi, ba năm thì ba năm, có gì đặc biệt chứ!
Nhiếp Thiên không biết sống chết nói.
- Ngô tiên sinh, cứ dựa theo tộc quy xử lý đi!
Nhiếp Bắc Xuyên lạnh nhạt nói.
- Nhị đệ, Nhiếp Thiên còn nhỏ, không cần như vậy chứ?
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Đông Hải vội vã từ dưới đài cao thạch điện đi tới, rốt cuộc đến kịp lúc.
Nếu là lúc trước, khi nghe xử phạt của Nhiếp Bắc Xuyên, hắn có thể nhảy xuống, nháy mắt đến được sân rộng.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể đi từng bước, tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, mới có thể kịp thời ngan cản trước khi tình thế không chuyển biến xấu thành tình trạng không thể vãn hồi.
- Gia chủ.
Ngô Đào cung kính nói.
- Đại gia gia.
- Đại gia gia, huynh đến thì tốt rồi, huynh phải chủ trì công đạo.
- Đại gia gia, chúng ta đều thấy, sự thật không phải là như vậy.
Rất nhiều hài tử vừa nhìn thấy hắn, thầm thở phào một hơi, sau đó nhao nhao hô lên.
Nhiếp Bắc Xuyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đại ca, gia có gia quy, quốc có quốc pháp, cho dù Nhiếp Thiên tuổi nhỏ cho dù ngươi là gia chủ, gia quy... không thể phá vỡ được.
- Ta bây giờ không phải là gia chủ.
Nhiếp Đông Hải nói khẽ.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt, đều bỗng chốc ngẩn người.
Vẻ mặt Nhiếp Bắc Xuyên cũng khó hiểu, nhưng trong ánh mắt, lại hiện ra ánh mắt mừng rỡ rõ ràng, nói:
- Đại ca! Huynh có ý gì?
- Ta mệt rồi, đã không còn sức lực để chưởng quản Nhiếp gia, tình huống ta đệ cũng biết. Lúc trước, ta muốn mượn sức của gia tộc, đòi lại công bằng cho Thiến Nhi và Cẩn Nhi, cho nên rất không thức thời chậm chạp không chịu nhường vị.
Nhiếp Đông Hải sắc mặt buồn rầu:
- Nhưng hôm nay ta đã nghĩ thông suốt, định buông tay, sau này... Nhiếp gia trông vào nhị đệ thôi.
- Đại ca như vậy sao được? Huynh ở trong tộc, đức cao vọng trọng, đệ...
Nhiếp Bắc Xuyên khẩu thị tâm phi nói.
Nhiếp Đông Hải khoát khoát tay, cắt ngang lời của hắn, ngữ khí kiên định nói:
- Ta tâm ý đã quyết, ngày mai ta sẽ nói rõ ràng với các vị thúc thúc a công, ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu được.
- Vậy thì.
Nhiếp Bắc Xuyên kéo dài thanh âm, hư tình giả ý nói:
- Nếu đại ca khăng khăng như vậy, đệ cũng không khuyên thêm nhiều nữa, đại ca yên tâm, chuyện của Thiến Nhi và Cẩn Nhi, đệ sẽ để ở trong lòng. Đệ cũng xem chúng nó như con của mình, cũng sẽ nghĩ mọi cách để đòi lại công bằng cho chúng nó.
Nhiếp Đông Hải sâu xa nhìn hắn, khẽ gật đầu nói:
- Nhiếp Thiên còn nhỏ, ta hi vọng...
- Bỏ đi, đệ cũng phải nể mặt đại ca chứ, việc này, đệ sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhiếp Bắc Xuyên mỉm cười nói.
- Vậy thì như thế đi.
Nhiếp Đông Hải thể xác và tinh thần mỏi mệt, quay đầu lại nói với Nhiếp Thiên:
- Theo ta đi.
Nói xong, hắn đi trước ra khỏi sân rộng, bóng lưng của hắn, mang đầy hàm xúc thê lương anh hùng tuổi xế chiều.
Ngô Đào cùng những thiếu niên Nhiếp gia kia, nhìn bóng dáng bỏ đi của hắn, trong lòng đều hiểu rõ, thời đại Nhiếp Đông Hải chấp chưởng Nhiếp gia, hôm nay đã chấm dứt.
Nhiếp Thiên không nói một lời, yên lặng đi theo sau lưng Nhiếp Đông Hải, sắc mặt cực kém.
Khi hắn dần rời khỏi sân rộng, hơi khựng lại một chút, xoay người nhìn Nhiếp Bắc Xuyên khí phách hớn hở, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Mười tuổi, đã đến tuổi hiểu biết, hắn tất nhiên hiểu rõ hôm nay Nhiếp Đông Hải chủ động thoái vị, toàn bộ cũng là vì nó.