Chương 16Người đăng: adminNgày đăng 02-05-2022 19:05
Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaVào thu, nhiệt độ cũng bắt đầu se se lạnh.
Thẩm Thu mặc áo sơ mi và áo khoác âu phục của nữ vệ sĩ, trang phục tiêu chuẩn của vệ sĩ, vốn dĩ áo khoác cũng không nặng lắm, nhưng sau khi dầm mưa, cả người ướt sũng, áo khoác hình như nặng thêm mấy cân.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, hạt mưa giống như hòn đá nện vào mặt cô, vừa đau vừa lạnh.
Cách xa đó một bước.
Hành lang có mái che cách đó không xa.
Chỉ cần cô đi vào trong, cô sẽ không phải dầm mưa, càng không phải đứng đây run lẩy bẩy, nhưng mà, từ đầu đến cuối cô không hề nhấc chân.
Trên cuộc đời này, không có nhiều thứ mà cô có thể gọi là ”quan trọng”, trại trẻ mồ côi là một trong số đó.
Trong lòng cô không muốn cúi đầu với Triệu Cảnh Hàng, nhưng mà ngoài mặt cô vẫn phải cúi đầu trước anh.
Thẩm Thu nghĩ, cùng lắm là mưa to một trận.
Sau đó thì những thứ quan trọng của cô sẽ đâu vào đấy thôi, vậy là được rồi.
Nhân viên phục vụ trong hàng lang vẫn đang đi qua đi lại, trên bồn hoa đã tích một tầng nước.
Bọn họ nhìn người Thẩm Thu ướt đẫm, thở dài nói: “Haizz, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là đưa ô cho cô ấy đi.”
“Anh điên rồi sao, muốn đưa ô thì anh đưa đi, tôi không dám đâu.”
“Một cô gái… Ngâm nước lâu như vậy, hình như cô ấy sắp không đứng vững nữa.”
“Nhưng mà cô ấy đắc tội với vị kia–”
Hai nhân viên phục vụ xì xào bàn tán, không nhắc đến tên người kia, nhưng trong lòng đều biết rõ là ai. Nhưng giọng nói của nhân viên vừa nói muốn đưa ô cũng dần nhỏ lại…
Bọn họ cần phải lo cái ăn cái mặc, không dám làm anh hùng.
Cạnh cửa sổ trong tòa nhà cách đó không xa, có một người đàn ông yên lặng đứng đó, tầm mắt mông lung, nét mặt lạnh lùng.
“Triệu Cảnh Hàng sẽ để mặc cô ấy dầm mưa, anh ta sẽ không để ý đến mạng sống của người khác.” Một người trung niên đứng cạnh nói. Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ cô đứng dưới mưa.
“Cậu chủ, anh nhìn xem, chúng ta có cần…”
“Không cần.” Người đàn ông quay người: “Đi thôi.”
“Nhưng mà cô ấy…”
“Với tính cách của Triệu Cảnh Hàng, bây giờ mà ông can thiệp vào, thì cô ấy sẽ càng thảm hại hơn thôi.”
…
Một nơi khác, tầng hầm trong biệt thự.
Năm đó Doãn Hưng Trình rất coi trọng trang viên này, phần lớn là do bị tầng hầm thu hút.
Diện tích ở đây rất rộng, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, anh ta biến nó thành nơi giải trí cá nhân, có quầy rượu, máy chiếu phim… Trần nhà đính đầy pha lê, khi đèn tắt, giống như bầu trời đêm, ngẩng đầu sẽ thấy hàng nghìn ngôi sao.
Lúc này, một số người chưa rời khỏi buổi tiệc, tụ tập tại đây, uống rượu vui đùa, ca hát, chơi trò chơi, một khung cảnh xa hoa thác loạn.
Bên quầy bar, nhân viên đẩy ly rượu đến trước mặt Triệu Cảnh Hàng.
Đêm nay trong buổi tiệc rượu, Triệu Cảnh Hàng căn bản không uống rượu, nhưng sau đó, anh uống không ít.
Chủ yếu là do tức giận, bị một vệ sĩ chọc tức, cảm thấy rất bực tức.
“Cậu uống rượu một mình ở đây cũng lâu rồi, tới kia hát hò đi.” Doãn Hưng Trình kéo Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng không nhúc nhích: “Tự mình chơi đi.”
Doãn Hưng Trình: “Thiếu cậu thì không vui, đi thôi, mấy người bên kia đang đợi cậu đấy.”
Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình là bạn học từ nhỏ, đã nói đến mức này, anh cũng phải giữ mặt mũi cho Doãn Hưng Trình.
Bữa tiệc hôm nay là do Doãn Hưng Trình tổ chức, anh ta đã nói như vậy, Triệu Cảnh Hàng đành đứng lên.
Đi đến chỗ mọi người đang ca hát, toàn là mỹ nam mỹ nữ.
Sau khi Triệu Cảnh Hàng ngồi xuống, Doãn Hưng Trình liền gọi một cô gái xinh đẹp đến rót rượu, cô gái kia đã sớm đứng chờ, lập tức ngồi xuống cạnh Triệu Cảnh Hàng.
“Cảng Hàng tới rồi, cậu chọn bài đi.”
Một người gần đó đưa micro sang.
Triệu Cảnh Hàng đẩy micro cho cô gái ngồi bên cạnh, nói: “Tôi hát không hay đâu, cô hát đi.”
Ánh mắt của cô gái sáng lên: “Được, anh muốn nghe bài gì?”
Giọng điệu Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt, có chút không kiên nhẫn: “Biết hát bài nào thì hát bài đó.”
Cô gái: “Vậy thì tôi biết hát rất nhiều bài đó~”
Doãn Hưng Trình cười: “Cảnh Hàng, cậu thật biết chọn người, cô ấy là ca sĩ đó, hát rất hay.”
Cô gái đó khẽ cười, mắt nhìn chằm Triệu Cảnh Hàng: “Cũng không tệ… Vậy, tôi tùy ý hát một bài nhé.”
Doãn Hưng Trình nói: “Được, hát tình ca đi, anh trai Cảnh Hàng của chúng ta thích nghe tình ca.”
“Được nha.”
Triệu Cảnh Hàng nghe vậy liếc nhìn Doãn Hưng Trình, vẻ mặt ghét bỏ.
Doãn Hưng Trình nhíu mày, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
“Cái tên khó ưa Lý Tử Tấn không ở đây, cậu lại muốn gây chuyện có đúng không?” Triệu Cảnh Hàng nói.
Doãn Hưng Trình: “Hôm nay có tôi ở đây, tôi không để cậu vui vẻ được rồi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Cậu ta đâu rồi, trước đó không phải còn thấy cậu ta ở đây sao?”
“Chắc là sợ cậu rồi, sau chuyện lần trước, cứ thấy cậu là sẽ đi đường vòng.” Doãn Hưng Trình nói: “Nhưng mà vừa nãy cậu ta nói rất êm tai, nói bên ngoài mưa to, cậu ta phải đưa người ta về nhà.”
Doãn Hưng Trình cười mập mờ: “Uống nhiều rượu như vậy, còn đưa người ta về nhà, tôi thấy là cậu ta đưa về nhà mình thì có.”
“Trời mưa sao?” Triệu Cảnh Hàng nhíu mày.
Doãn Hưng Trình: “Ừm, làm sao thế?”
Tầng hầm xa hoa cô lập với thế giới bên ngoài, bao gồm cả thời tiết.
Triệu Cảnh Hàng đột nhiên đứng dậy, không nói gì cả, trực tiếp đi về phía thang máy.
“Này, Cảnh Hàng–”
Doãn Hưng Trình ngạc nhiên nhìn anh rời đi, cô ca sĩ định hát cũng ngẩn người: “Đi rồi sao?”
Doãn Hưng Trình khó hiểu nói: “Không biết là đi đâu nữa.”—
Triệu Cảnh Hàng vừa bước ra khỏi thang máy, thì nghe thấy tiếng mưa to ở bên ngoài.
Anh đi được hai bước, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, đi chậm lại.
Thẩm Thu không coi ai ra gì, cô đâu có để anh ở trong. Bình thường cô còn dám lôi bố anh ra để dọa anh, sao bây lại ngoan ngoãn đứng dưới mưa được.
Chắc là ngay cả đứng cũng không thèm đứng, đã sớm tìm một chỗ để ngồi rồi.
Triệu Cảnh Hàng mím môi, hơi phiền lòng.
Không biết là phiền lòng vì vệ sĩ không nghe lời mình, hay là phiền lòng vì mình bị thần kinh, nghe thấy trời mưa vội vàng đi tìm cô.
Cứ nghĩ như vậy, rồi đi đến hành lang chỗ vườn hoa, hai nhân viên phục vụ đi tới, thấy anh liền cung kính lùi sang bên cạnh.
Cũng chính lúc bọn họ lùi sang, Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng nhỏ bé đang đứng dầm mưa.
Mưa mãi không dứt, mái hiên hành lang giống như một tấm rèm, người đứng ngoài rèm cả người đều ướt sũng, hơi cúi đầu, cả người giống như tan trong mưa gió.
Từ góc độ này, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, đột nhiên cảm thấy cô gái này giống như người giấy, chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi ngã được cô.
Triệu Cảnh Hàng hơi sửng sốt, bỗng nhiên tức giận.
Anh nhanh chân đi đến, đứng dưới màn mưa, mặt lạnh nhìn Thẩm Thu trước mắt: “Sao lúc trước không thấy cô nghe lời như thế?”
Hình như là cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người, cô chậm chạp ngẩng đầu lên.
Gương mặt không còn phấn son, bị nước mưa rửa sạch, mắt trần cũng có thể thấy gương mặt cô đang tái nhợt.
Nhưng đôi mắt kia vẫn sắc bén như cũ, qua màn mưa, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Trái tim Triệu Cảnh Hàng đập mạnh một cái, nắm chặt nắm đấm.
“Kết thúc rồi à?” Giọng nói cô khàn khàn, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy.
Triệu Cảnh Hàng híp mắt: “Cái gì?”
“Hình phạt kết thúc rồi à?”
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng lạnh hơn mấy phần.
Thẩm Thu thấy anh không nói gì, buông lỏng tinh thần. Cô nghĩ như vậy là kết thúc rồi.
Nhưng sau khi cô buông lỏng tinh thần, tay chân rã rời, sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng cũng lần lượt trút xuống, cô cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng mới bước được một bước, mắt đã tối sầm lại, cả người không khống chế ngã về phía trước…
“Anh Triệu!”
Hai nhân viên phục vụ vẫn đứng đó, mắt thấy cô gái kia ngã xuống dưới mưa, cũng thấy, Triệu Cảnh Hàng vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.
Bọn họ cũng biết Triệu Cảnh Hàng là khách quý của ông chủ Doãn Hưng Trình nhà mình, không dám chần chừ, nhanh chóng chạy tới.
Triệu Cảnh Hàng bế Thẩm Thu lên, anh ôm người vào trong hành lang, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh cũng bị dính mưa.
“Cần hỗ trợ không ạ?” Nhân viên phục vụ nói.
Triệu Cảnh Hàng đen mặt nhìn anh ta: “Trời mưa sao không đưa ô?”
Nhân viên phục vụ sững sờ: “Hả.”
Triệu Cảnh Hàng: “Bị điếc hay bị mù?”
Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, cuối cùng cũng biết Triệu Cảnh Hàng có ý gì.
Đại thiếu gia này đang trách bọn hắn tại sao không đưa ô cho cô gái này… Nhưng mà, người phạt cô đứng kia không phải là anh hay sao!
Dựa theo tác phong từ ngày xưa của Triệu đại thiếu gia, bọn họ nào dám quản chuyện của anh.
“Ờ, chuyện, chuyện này…”
Triệu Cảnh Hàng không có kiên nhẫn nghe bọn họ ấp a ấp úng, ngắt lời nói: “Đi dọn phòng ngủ, bảo người mang quần áo tới.”
“Vâng!” Nhân viên phục vụ nói: “Mời anh đi theo tôi, bên này”
Nhân viên phục vụ đi trước, Triệu Cảnh Hàng ôm Thẩm Thu ở trong lòng, đi theo sau.
Cùng lúc đó, ở một hành lang khác, Triệu Tu Diên đứng ở lối ra, ánh mắt nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của người đó.
“Đây là… Tự mình ôm người đi?”
Người đàn ông trung niên đi theo sau Triệu Tu Diên kinh ngạc nói.
Triệu Tu Diên không nói gì, nhưng trong mắt có chút ngạc nhiên.
“Cậu chủ, Triệu Cảnh Hàng nhìn trúng cô ấy sao?”
“Đi thôi.”
“Vậy bọn họ…”
Triệu Tu Diên không ở lại, cũng không nói gì cả, quay người liền đi.
——
Nhân viên phục vụ dẫn Triệu Cảnh Hàng đến tầng hai, nơi này là phòng dành cho khách, Doãn Hưng Trình đã sớm bảo người chuẩn bị mấy gian phòng, để cho khách mời uống nhiều quá có thể nghỉ ngơi.
Sau khi nhân viên phục vụ dẫn đến nơi, xoay người đi tìm quần áo.
Triệu Cảnh Hàng ôm Thẩm Thu đi vào phòng, trực tiếp đặt cô lên giường.
“Lạnh…” Vừa nãy anh cũng cảm giác được cô đang phát run ở trong lòng mình, bây giờ nằm trên giường, cô còn run hơn.
Triệu Cảnh Hàng quay người ấn chỉnh độ nóng cho điều hòa, rồi ngồi bên giường.
“Lúc nên nghe lời tôi thì không nghe, lúc không nên thì lại nghe.”
“Tôi lạnh…” Thẩm Thu đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nói ra những cảm nhận của mình.
“Giống y đồ ngốc vậy, dầm mưa lâu như vậy, cô không lạnh thì ai lạnh.”
Triệu Cảnh Hàng thấy càng ngày cô càng run hơn, một tay lôi cô dậy, cởi áo khoác của cô ra, ném xuống đất.
Sau đó, cởi cúc áo sơ mi của cô.
Nhưng vừa cởi được cúc đầu tiên liền dừng lại.
Bên trong áo khoác là áo sơ mi màu trắng, ướt đẫm, áo sơ mi trở nên trong suốt.
Da thịt cô mềm mại giống như không xương dựa vào người anh, đường cong tinh tế, vai lộ ra một nửa, cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại, trông vừa dụ hoặc vừa gợi cảm.
Khóe môi Triệu Cảnh Hàng chậm rãi căng cứng, ngẩn người trong chốc lát, lại ném cô xuống giữa giường.