Chương 15: Tình nảy mầm chẳng hayNgười đăng: adminNgày đăng 31-03-2024 12:08
Sau khi giải quyết xong chuyện này, cuối cùng Trình An cũng yên tâm, cô bỏ điện thoại xuống, lúc này mới nhớ ra nãy tắm xong còn chưa sấy tóc, cô đi dép vào, ra phòng tắm tìm máy sấy.
Ngang qua phòng khách, ánh mắt Trình An vô tình liếc về phía bếp, phát hiện Thương Tắc ở bên trong, không biết đang làm gì, bóng dáng cao lớn thẳng tắp quay lưng lại với cô. Trình An tò mò đi tới.
“Anh đang làm gì thế?” Trình An đến phía sau anh, thò đầu nhìn.
“Pha trà.” Thương Tắc quay người lại, chú ý tới mái tóc vẫn còn ẩm của cô, khẽ nhíu mày: “Sao không sấy khô tóc đi?”
Trình An: “Em đang định đi sấy đây…”
Thương Tắc cúi đầu nhìn cô một lúc, tự nhiên khom người bế ngang cô lên, bị bất ngờ, Trình An khẽ kêu một tiếng, hai tay vô thức túm lấy áo anh, hơi mất tự nhiên nói: “Anh làm gì thế?”
Thương Tắc bế cô đi ra ngoài, bình tĩnh tự nhiên nói: “Đưa em đi sấy tóc.”
Anh đặt cô lên giường phòng ngủ, còn mình đi vào phòng tắm lấy máy sấy, sau đó cắm điện bật công tắc, tiếng gió ù ù vang lên bên tai, Trình An muốn cầm lấy máy sấy, “Để em tự làm.”
Thương Tắc ngăn cô lại: “Đừng cử động.”
Gió nóng thổi tung mái tóc dài của cô, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, sợi tóc mềm mại lướt qua năm ngón tay anh. Vừa gội xong nên tóc cô vẫn còn lưu lại mùi dầu gội, nhàn nhạt, hương hoa thoang thoảng vấn vít quanh hai người.
Sấy khô tóc xong, Thương Tắc bỏ máy sấy xuống thuận thế ngồi lên giường, ôm cô từ phía sau: “Mai anh phải đến trường xử lý chút việc, em muốn ở nhà hay là?”
Trình An: “Em ở nhà thôi.”
Thương Tắc vòng qua vuốt tóc cô, đôi mắt đen láy ngập tràn ý cười, thấp giọng nói: “Đêm nay có muốn ở lại không?”
“Ở lại làm gì?” Trình An ngơ ngác, giây sau phản ứng lại, mặt đỏ bừng đứng dậy khỏi giường, “Không… không cần đâu.”
Thương Tắc nhướng mày: “Không sợ mất ngủ nữa à?” Nói xong còn cười bổ sung một câu: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Trình An đứng đó nghiêm túc suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu nói với anh: “Ngủ ngon.” Sau đó quay người chạy trốn.
Thương Tắc nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của cô, bật cười.
Cuộc sống cuối cùng cũng bình yên trở lại, từ khi Trình An và Thương Tắc thanh minh trên weibo, ngày càng có nhiều fan ngày ngày để lại bình luận dưới bài weibo của họ, thi nhau tỏ ý muốn xem thêm nhiều ảnh đẹp của S tiên sinh và Thần An đại đại.
Vì đang chuẩn bị phát hành《Quân Tử Như Ngọc》nên để tuyên truyền quảng bá tốt hơn, Kẹo Hạnh Phúc bảo cô lợi dụng làn sóng ưu thế này, chăm chỉ tương tác trên weibo.
Trình An không giỏi phương diện này lắm, bình thường cũng rất ít khi đăng weibo, nhưng nhận được thông báo cũng không thể không chấp hành. Một hôm, cô chụp bức ảnh bóng lưng ngược sáng của Thương Tắc đăng lên weibo, kèm theo dòng chữ: “S tiên sinh, anh đang làm gì vậy?”
Tối hôm ấy, S tiên sinh đã chuyển tiếp bài weibo này: “Đang nhớ em.”
Sau đó… weibo của Trình An liền bùng nổ.
[Quân Tử Như Ngọc Của Tôi]: “Má ơi, trái tim bé nhỏ của tôi ‘thịch’ một cái, hahahaha, sao S tiên sinh lại dẻo miệng quá vậy.”
[Nhất Khâu Chi Lạc]: “Aaaaaa, bóng lưng của S tiên sinh đẹp trai quá trời, tôi phải cài làm hình nền điện thoại thôi!!”
[Moah moah]: “Nếu hỏi bạn trai tôi đang làm gì, ổng sẽ chỉ biết trả lời ‘ăn cơm, ngủ…’, tôi chỉ muốn nói một câu, anh là lợn à?”
[5201314]: “S tiên sinh thả thính đỉnh thế, quỳ xin ông trời ban cho con một anh bạn trai như này, đời không còn gì hối tiếc nữa!”
[Lầu trên mi còn ổn không]: “Không muốn ăn cơm chó đâu, cảm ơn!”
“…”
Lúc thấy bình luận của cư dân mạng, Trình An đang đi ăn với Thương Tắc ở bên ngoài, đọc xong bình luận cô lén cong môi, liếc nhìn người ngồi đối diện.
Thương Tắc mặt bình thản cắt miếng bít tết trên đ ĩa, Trình An không biết anh có xem những bình luận này của cư dân mạng không, có điều với tính cách của anh thì chắc sẽ lười đi đọc những bình luận không quan trọng này, gần đây weibo của anh lại tăng thêm mấy chục nghìn fan nhưng anh không hề để ý.
Thương Tắc đặt đ ĩa bít tết đã cắt xong đến trước mặt Trình An, thấy cô vẫn đang nghịch điện thoại bèn nhắc một câu: “An An, ăn cơm đừng nghịch điện thoại.”
Ồ. Trình An ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.
Bữa ăn này trôi qua được nửa thì điện thoại của cô đổ chuông, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Là mã vùng thành phố này, Trình An do dự một hồi song vẫn nghe: “Alo, xin chào.”
Trình An nghe máy, song người ở đầu bên kia lại chậm chạp không lên tiếng, mãi đến khi cô hoài nghi không biết có phải đối phương gọi nhầm không và định tắt đi thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng truyền tới qua ống nghe…
“An An, là mẹ.”
Cô sững ra, vẻ mặt thoáng thay đổi.
“Sao bà lại có số điện thoại của tôi?”
Giọng nói của người ở đầu bên kia tựa hồ có phần mệt mỏi: “Con biết Quân Nhiên đúng không, cũng qua cậu ấy mẹ mới biết con từng đến dạy thêm cho Như Như, số điện thoại của con là mẹ hỏi xin cậu ấy.” Im lặng giây lát, bà ta lại nói: “An An à, khi nào con có thời gian, chúng ta gặp nhau được không?”
Trình An không nói gì, mặt trầm xuống, cô mở miệng: “Tôi không rảnh.”
Đối phương rõ ràng thoáng kinh ngạc, song vẫn không bỏ cuộc nói: “Giờ con sống ở đâu? Mẹ qua tìm con được không?”
“Không được, tôi không muốn gặp bà.” Giọng Trình An đều đều, lời nói ra lại có vài phần tuyệt tình.
“An An, mẹ biết chuyện năm đó là lỗi của mẹ. Mẹ cũng không cầu xin con tha thứ cho mẹ, chỉ là hôm ấy lúc thấy con bước đi thì biết chân trái của con vẫn chưa khỏi, mẹ có quen một vị thầy thuốc trung y già chuyên chữa bệnh về chân, mẹ đưa con đi xem thế nào có được không?”
“Không cần, tôi như thế nào không hề liên quan gì đến bà, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”
Nói xong, cô cúp máy không chút do dự.
Trình An để điện thoại sang một bên, Thương Tắc đưa cho cô cốc nước, Trình An ngồi tại chỗ điều chỉnh lại cảm xúc, không muốn để anh lo lắng, cô nhếch khoé miệng cười với anh: “Em không sao, ăn tiếp đi.”
Chỉ là nhìn thức ăn ngon trước mặt, cô lại đột nhiên mất khẩu vị.
Trên đường về, lượng xe cộ trên đường tăng lên rõ rệt, Thương Tắc lưu ý tình hình đường xá. Người bên cạnh từ khi nghe cuộc điện thoại ban nãy vẫn luôn duy trì dáng vẻ yên tĩnh này, anh không biết vừa rồi ai gọi tới, nhưng nhìn phản ứng sau khi cúp máy của cô thì ít nhiều cũng đoán được chút.
Tia sáng nơi chân trời dần nhô lên, nhuộm đỏ cả bầu trời, ánh chiều tà chiếu xuống, cả thành phố được bao phủ trong hoàng hôn.
Thương Tắc không lái xe về thẳng nhà mà tìm một chỗ dừng xe tạm thời ở siêu thị gần đó đỗ xe.
Trình An khó hiểu nhìn sang, hỏi: “Sao lại đỗ xe ở đây? Anh định mua gì à?”
“Tủ lạnh trong nhà hết đồ rồi, anh đi mua ít thức ăn.” Thương Tắc ngừng lại, rồi hỏi cô: “Em muốn ngồi trong xe hay vào cùng anh?”
“Em đi với anh.” Trình An tháo dây an toàn xuống xe.
Thương Tắc khoá xe xong bước tới nắm lấy tay cô, thuận miệng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Trình An nhớ tới hai món sở trường anh nấu khi lần đầu tiên được thử tay nghề của anh, còn là Kỷ Nhất Nguyên cật lực giới thiệu nữa, nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, cô không kiềm được khoé miệng cong lên: “Em muốn ăn sườn kho với canh cá trích.”
Thương Tắc tựa hồ cũng nhớ tới đoạn ký ức đó, giọng nói chứa đựng ý cười mang theo chút trêu chọc: “Anh nhớ lúc ấy em nói, người sau này gả cho anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Trình An im lặng lúng túng, mặt cũng ửng hồng, khi ấy cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.
“Cho nên em có muốn gả cho anh, làm người hạnh phúc ấy không?” Thương Tắc nhìn chằm chằm gò má hồng hồng của cô, đột nhiên nói.
Trình An thoáng ngỡ ngàng, không chút chuẩn bị mà nghe thấy anh nói câu này, trái tim đập như trống bỏi, buột miệng: “Anh…”
Ngón tay thon dài của Thương Tắc lướt qua má cô, đôi mắt trong suốt hiện lên ý cười rõ ràng, anh nói: “Đừng căng thẳng, không phải anh đang cầu hôn đâu.”
Nghe vậy Trình An bỗng thở phào, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút hụt hẫng, sau đó lại bình thường.
Cô nắm chặt lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn anh cười, ánh mắt dịu dàng điềm đạm, tựa như dòng suối trong veo dưới ánh nắng ban mai, Thương Tắc cũng bị ý cười ngọt ngào của cô lây nhiễm, đầu mày đuôi mắt ngập tràn ý cười: “Cười gì?”
“Không có gì.” Trình An cười nói.
Cô kéo anh đi lên phía trước, tâm trạng phiền muộn từ sau khi ra khỏi nhà hàng nãy giờ cũng đã dần tiêu tan.
Cô đã kiên định chọn anh rồi thì đời này sẽ không thích thêm ai khác nữa, cô hơi chậm nhiệt trong chuyện tình cảm, trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới có thể bước vào trái tim cô, dung nạp mọi thứ của cô.
Trong những ngày tháng chậm rãi về sau, nếu không có gì ngoài ý muốn thì anh mới là người sẽ cùng cô đi hết cuộc đời này. Vừa nghĩ đến đây, cô lại tràn đầy sự mong chờ và kỳ vọng vô hạn với tương lai, còn về quá khứ trùng trùng, hình như từ khi có anh, đều đã trở nên chẳng còn quan trọng nữa.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư, trường Tiểu học Số 1 Dương Quảng nghênh đón kỳ thi giữa kỳ, rất nhanh đã ra thành tích, một tuần sau đó trường học tổ chức họp phụ huynh. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, Trình An nhớ tới lần họp phụ huynh trước là Thương Tắc đến thay cha mẹ Kỷ Nhất Nguyên, lúc đó họ vừa mới quen nhau, cô cũng không ngờ ngày tháng sau này họ sẽ trở thành người quan trọng nhất của nhau.
Vừa nghĩ tới đó, Trình An lại không thể không cảm thán đúng là vận mệnh chiếu cố.
Lần này họp phụ huynh là Thương Dung tới, thành tích thi giữa kỳ của Kỷ Nhất Nguyên rất tốt, đứng đầu lớp, môn tiếng Anh và toán đạt điểm tuyệt đối, môn ngữ văn thiếu hai điểm nữa là được tuyệt đối, chủ nhiệm lớp đặc biệt biểu dương trong buổi họp. Trình An không còn là giáo viên chủ nhiệm nữa nên cô chỉ lên tổng kết thành tích môn ngữ văn với tư cách là giáo viên tổ ngữ văn thôi.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Thương Dung kéo Trình An qua một bên nói chuyện, ban đầu họ nói về thành tích thi của Kỷ Nhất Nguyên, sau đó chẳng hiểu sao lại nhảy sang cô và Thương Tắc. Thương Dung nói: “Trình An à, cha mẹ chị đều biết đến em rồi, lúc trước họ nhắc tới nên chị có giới thiệu qua về em, sau đó mấy tháng gần đây cứ hỏi Thương Tắc mãi xem bao giờ đưa em về nhà gặp họ.”
Trình An thoáng ngạc nhiên, cô chưa hề có sự chuẩn bị gì về việc gặp người lớn này.
Thương Dung nói tiếp: “Tại Thương Tắc mãi không đưa em về nên cha mẹ chị nói muốn đích thân đến trường của Kỷ Nhất Nguyên gặp em, may mà về sau bị Thương Tắc ngăn lại. Trước đây chị cũng từng nói với em rồi, mẹ chị cực kỳ lo lắng việc hẹn hò của nó, vậy nên nghe nói nó hiếm khi có động tĩnh và đã có bạn gái rồi dĩ nhiên rất quan tâm, chị có thể hiểu được tâm trạng của họ, nhưng Thương Tắc lần lữa không đưa em về chắc cũng có lý do, có lẽ nó sợ em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Trình An im lặng, không biết phải trả lời thế nào, cô quả thật vẫn chưa chuẩn bị xong. Trò chuyện với Thương Dung vài câu, Thương Dung vốn muốn tiện đường chở cô về, nhưng nghe lát nữa Thương Tắc sẽ tới đón cô thì bèn đi trước, Trình An về văn phòng, thu dọn đồ của mình xong xuống lầu.
Lúc đi ngang qua văn phòng của lớp ba, Trình An nghe thấy chủ nhiệm giáo vụ đang nói chuyện với một người đàn ông. Lúc đầu cô không để ý, đến sau này có cô bé gân cổ lên gào một tiếng “chú nhỏ” mới thu hút sự chú ý của Trình An.
Cô quay đầu nhìn kỹ, phát hiện người đàn ông đó chính là Tưởng Quân Nhiên lâu rồi không gặp.
Cô thoáng sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại người nhà họ Tưởng ở trong trường học.
Cô nghe chị Lâm nói cô bé muốn chuyển vào trường tiểu học trọng điểm của thành phố A, sao giờ lại đến đây?
Người đàn ông dường như cảm giác được, cũng nhìn về phía này, lúc thấy Trình An thì thoáng ngỡ ngàng, sau đó chậm rãi nở nụ cười, gật đầu với cô.
Trình An rời mắt đi không nghĩ nhiều thêm, cho dù thế nào cũng chẳng liên quan gì đến mình, chỉ cần người phụ nữ kia không xuất hiện, không quấy rầy đến cuộc sống của cô nữa thì họ thế nào cũng không hề liên quan đến cô.
Tưởng Quân Nhiên đứng đó suy nghĩ một hồi, nói với chủ nhiệm giáo vụ một tiếng rồi đi về phía cô.
“Chào cô Trình, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vì mẹ Trình nên Trình An cũng không thích cả người nhà họ Tưởng, mặt cô lạnh lùng, không đáp lại.
Tưởng Quân Nhiên cũng đã nhận ra thái độ lạnh nhạt của cô, anh ta khẽ hỏi: “Cô Trình, không biết giờ cô có thời gian nói chuyện một chút không.”
Trình An ngẩng đầu định từ chối, người đàn ông lại nói: “Có phải cô rất tò mò tại sao lúc này tôi lại đưa theo Như Như xuất hiện ở đây đúng không, nếu như cô muốn biết thì xin hãy dành cho tôi chút thời gian.”
Trong quán cafe gần trường, Trình An ngồi đối diện Tưởng Quân Nhiên và Tưởng Ngọc Như. Bầu trời bên ngoài bị một màu đen bao phủ, vầng trăng hơi sáng, nhóm Trình An ngồi cạnh cửa sổ, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Thực ra đến lúc này, Trình An vẫn chưa hiểu nổi tại sao mình lại đồng ý cùng anh ta đến đây ngồi, rõ ràng không muốn có dây dưa với bất kỳ người nhà họ Tưởng nào.
Nhân viên phục vụ đứng một bên ghi món, Tưởng Quân Nhiên gọi cho cô bé một cốc sữa nóng, sau đó đẩy menu đến trước mặt Trình An, hỏi cô: “Có muốn gọi gì không?”
Trình An không nhìn menu: “Không cần.”
Tưởng Quân Nhiên nghe vậy hơi trầm ngâm một lát, đưa ra quyết định thay cô luôn: “Thêm hai cốc trà chanh đi.”
Sau khi nhân viên phục vụ ghi xong rời đi, Tưởng Ngọc Như ôm lấy cánh tay Tưởng Quân Nhiên, tựa đầu vào cánh tay anh ta, lẩm bẩm: “Chú nhỏ ơi, cháu buồn ngủ…”
Tưởng Quân Nhiên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Ngoan, buồn ngủ thì ngủ tí đi, lát nữa chú gọi cháu.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào người anh ta, nhắm mắt ngủ.
Sợ cô bé không thoải mái, Tưởng Quân Nhiên bế ngang cô bé lên đặt trên đùi mình, sau khi vỗ về xong mới nhìn sang người vẻ mặt có phần mất tự nhiên ở đối diện, mỉm cười nói: “Cô có thể thả lỏng chút, tôi không hề có ác ý gì cả.”
Trình An lại dựng thẳng sống lưng lên, không hề thả lỏng theo lời anh ta, cô mím môi nói: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tưởng Quân Nhiên thấy cô cảnh giác tựa như phải đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, khoé môi thấp thoáng nụ cười bất đắc dĩ: “Có phải vì mẹ cô nên cô cũng không thích những người có liên quan với chị ấy không?”
“Anh tìm tôi là để nói những lời này à?” Trình An hỏi.
“Cô không tò mò tại sao Như Như lại đi học ở trường Tiểu học Số 1 Dương Quang sao?” Tưởng Quân Nhiên mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại. Cũng không đợi cô trả lời mà nói tiếp: “Là ý của chị dâu tôi, chị ấy biết cô dạy ở trường tiểu học này nên muốn mượn danh nghĩa này để có thể gặp được cô.”
“Cô cũng biết đấy, vốn dĩ Như Như sẽ vào trường tiểu học trọng điểm học, nhưng vì cô, chị dâu tôi đã tự mình quyết định, vì chuyện này chị ấy còn cãi nhau với anh cả tôi một trận.” Tưởng Quân Nhiên không nói nhiều, anh ta đột nhiên chuyển chủ đề: “Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ có những chuyện nói rõ ra sẽ tốt hơn, tích tụ trong lòng cuối cùng sẽ thành tâm bệnh, đối với cả cô và chị ấy đều không phải chuyện tốt.”
Trình An phút chốc liền hiểu ra, hoá ra mục đích hôm nay anh ta đến là để làm thuyết khách, ánh mắt cô hơi lạnh xuống, trong giọng nói thêm vài phần ngoan cố: “Tôi sẽ không gặp bà ấy.”
Tưởng Quân Nhiên hơi sững sờ, trước nay cứ nghĩ cô là cô gái ôn hoà điềm đạm, không ngờ trong chuyện này cô lại không nể nang như vậy.
Trình An: “Mong anh có thể chuyển lời đến bà ấy, hai bên đều đã có cuộc sống mới rồi thì cứ duy trì như hiện trạng là được. Bảo bà ấy đừng có nghĩ cách tiếp cận tôi nữa, tôi sẽ không gặp bà ấy, cũng sẽ không cho bà ấy bất kỳ cơ hội bù đắp nào, chuyện đã như vậy, hy vọng bà ấy hãy tự làm tốt việc của mình.”
Tưởng Quân Nhiên trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tôn trọng cô, cũng sẽ nói rõ với chị dâu tôi để chị ấy không đến quấy rầy cô nữa.” Dứt lời, anh ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé.”
“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu.” Trình An chỉ chỉ ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có một chiếc Audi đen dừng ở lề đường, nhìn theo hướng ngón tay Trình An chỉ có thể thấy cửa ghế lái bị đẩy mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, đứng trong màn đêm khí chất thanh nhã, đẹp tựa tranh.
Trình An cười với người đàn ông ngoài cửa sổ, nhưng lời lại là nói với Tưởng Quân Nhiên: “Có người đến đón tôi rồi.”
Trình An ra khỏi quán cafe, người đàn ông đi tới nắm lấy tay cô kiểm tra nhiệt độ, vẫn rất ấm, Trình An bị hành động này của anh sưởi ấm trái tim, dịu dàng nói: “Em vừa ở trong nhà ra, không lạnh.”
Cuối tháng tư nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở thành phố A chênh lệch khá lớn, buổi trưa nắng gay gắt có thể khiến người ta mồ hôi đầm đìa, nhưng đến tối gió thổi lại có thể khiến người ta cóng run cầm cập, lại thêm độ ẩm cao nên mùa này vi khuẩn rất dễ sinh sôi, không chú ý là sẽ bị ốm.
Hôm nay lúc ra ngoài Trình An thấy trời không lạnh lắm nên chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, nhưng giờ gió thổi cô lại cảm thấy cơn gió này như xuyên qua áo thổi vào da thịt mình, lạnh đến mức cô run lẩy bẩy. Thương Tắc lấy áo khoác đã chuẩn bị trước ra khoác lên cho cô, buổi sáng trước khi ra ngoài anh đã thấy hôm nay cô mặc ít, lại biết cô sợ lạnh nên trước khi tới đón đã chạy về nhà lấy áo, giờ vừa vặn có thể dùng tới.
Xe của Tưởng Quân Nhiên đỗ cách đó không xa, anh ta bế Tưởng Ngọc Như ra khỏi quán cafe, đi theo phía sau Trình An, nhận ra người đàn ông bên cạnh cô nhìn về phía mình, anh ta từ tốn nở nụ cười, nhìn Trình An: “Trình An, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Trình An gật đầu.
“Tới đây một khoảng thời gian rất dài tôi sẽ không ở thành phố A nên cũng không biết phải đến lúc nào mới gặp lại, nhân đây tôi xin chúc cô công việc như ý, cuộc sống suôn sẻ. Cuối cùng nói một câu thật lòng, rất vui khi được quen biết cô.” Anh ta gật đầu với Trình An, “Tạm biệt.”
“Anh Tưởng.” Vào lúc anh ta xoay người, Trình An đột nhiên gọi lại.
Tưởng Quân Nhiên dừng bước, quay đầu.
Trình An mày mắt cong cong, cười dịu dàng nói: “Tôi hy vọng chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Tưởng Quân Nhiên sững sờ.
Trình An nhìn cô bé trong lòng anh ta, Tưởng Ngọc Như tựa vào khuỷu tay anh ta ngủ ngon lành, cô cứ nhìn như vậy một lúc rồi rời mắt đi, khẽ gật đầu: “Bảo trọng.”
Nói xong, cô nhìn Thương Tắc, khẽ nói: “Mình đi thôi.”
Thực ra Tưởng Quân Nhiên là một người rất tốt, vừa biết lo cho gia đình lại ân cần chu đáo, từ mức độ bám lấy anh ta của cô bé là có thể nhìn ra, hơn nữa làm người khiêm tốn lịch sự, rất dễ khiến người ta có thiện cảm. Kể ra thì Trình An còn có vài phần áy náy với anh ta, chỉ vì mẹ mình là vợ hai của anh trai anh ta mà hầu như lần nào gặp mặt cô cũng lạnh lùng bất mãn, thậm chí có vài lần còn trút giận lên anh ta, như vậy không hề công bằng với anh ta, nhưng trong lòng cô trước sau vẫn không cách nào gạt đi được.
Giống như những lời hôm nay anh ta nói, bất luận là vì nguyên nhân gì, Trình An đều rất cảm kích anh ta, ít nhất anh ta không ép buộc mình, cũng không nói tốt cho mẹ nửa lời, chỉ đứng dưới góc độ của người ngoài, có lòng tốt nhắc nhở cô. Nhưng dù vậy, Trình An vẫn hy vọng sau này đôi bên sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cô không muốn gặp lại bất cứ ai có liên quan đến mẹ Trình.
Cô thơ thẩn nhìn về phía trước, lại không chú ý tới người bỗng chốc trở nên trầm mặc kiềm nén ở bên cạnh, cho đến khi Thương Tắc nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.”
Ngồi vào xe, suốt dọc đường hai người đều im lặng, không khí trong xe có chút ngột ngạt, lúc này Trình An mới nhận ra người bên cạnh hơi khác thường, cô quay sang nhìn anh, thầm đoán có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra: “Thương Tắc, anh sao vậy?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, dừng xe lại, Thương Tắc bình thản liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nhìn phía trước, hơi mím môi: “Không sao.”
“…” Là ảo giác của cô sao? Sao cô lại cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của anh có xíu oán hận nhỉ.
“Em với người vừa rồi thân lắm à?” Đèn đỏ chuyển sang xanh, Thương Tắc nhả chân phanh, chầm chậm tiến về phía trước theo dòng xe.
Dù có trì trệ đến mấy thì nghe thấy câu nói làm bộ như thuận miệng hỏi này của anh, Trình An cũng đã đoán được đại khái, hoá ra là anh ghen rồi. Sau khi ý thức được điều này, cô mới phát hiện thì ra giáo sư Thương nghiêm túc đàng hoàng cũng sẽ có chút kiêu ngạo, cô khẽ cười.
“Bọn em không thân, chỉ gặp qua vài lần thôi.” Trình An vừa nói, vừa để ý phản ứng của anh.
Thương Tắc khẽ “ừ” một tiếng, nghĩ đến câu “đừng gặp lại” ban nãy cô nói, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn.
Trình An nhìn anh, hỏi thăm dò: “Anh… ghen à?”
“Ừ.” Thương Tắc lườm cô, ánh mắt như đang nói “biết rồi còn hỏi”.
Trình An: “…”
Vốn tưởng anh sẽ không thừa nhận hoặc giữ im lặng, nào ngờ anh lại nhận, Trình An cười, giải thích: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, sau này bọn em sẽ không gặp lại nữa.” Cô ngừng lại, rồi thỏ thẻ: “Huống hồ, trái tim em chỉ chứa được mình anh thôi.”
Hiếm khi Trình An nói những lời tình tứ như này, song lại rất hiệu quả với Thương Tắc, cơn ghen trong lòng anh nén xuống không ít, nhếch miệng cười: “Anh biết.”
Chuyện này kết thúc tại đây, Thương Tắc cũng không hỏi đối phương tìm cô có việc gì, lúc cô muốn nói tự khắc sẽ nói cho anh biết, cô không muốn nói thì anh cũng đoán được vài phần, vừa rồi cô đã nhắc đến chữ “mẹ”, vậy thì chắc chắn có liên quan đến mẹ cô. Nhưng bất luận ra sao, cô muốn làm thế nào anh cũng đều sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.
Anh đau lòng cho cô của quá khứ, nhưng chung quy vẫn chẳng cách nào quay ngược thời gian, tham dự vào quá khứ của cô, vậy nên anh chỉ có thể ở bên cô, bảo vệ cô thật tốt, cố gắng không chạm tới chuyện buồn của cô, cho cô một tương lai tốt đẹp chẳng cần băn khoăn lo nghĩ. Từ lâu anh đã trải sẵn đường, chỉ chờ để dắt cô từng bước đi qua.
“Cuối tuần sau rảnh không?” Thương Tắc hỏi cô.
“Có, sao thế?”
Thương Tắc quay sang nhìn cô, đèn đường bên ngoài xuyên qua cửa xe vụt qua mắt anh, đôi mắt đen như ngọc đen phát sáng rực rỡ, anh nói: “Đưa em về gặp cha mẹ anh.”
“Hả?” Trình An không hề có chút chuẩn bị nào, trong lòng cô bỗng chốc căng thẳng, lúc tối đã nghe Thương Dung nói, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.
“Chê nhanh à? Anh cứ tưởng em làm xong công tác chuẩn bị rồi.” Thương Tắc cười nói.
Trình An: “…”
“Em có cần chuẩn bị gì không?” Trình An nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Thương Tắc bị phản ứng của cô chọc cười, nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chuẩn bị cái gì?”
Trình An không nhìn thấy tia giảo hoạt loé qua trong mắt anh, nghiêm túc nói: “Quà gặp mặt các thứ, bác trai bác gái thích những gì?”
Thương Tắc cười vui vẻ: “Hôn anh một cái anh nói cho em.”
Trình An: “…”
“Anh đang lái xe mà.” Trình An uyển chuyển từ chối anh.
Thương Tắc lại không tính tha cho cô: “Đợi xuống xe rồi hôn.”
Trình An: “…”
Đợi xuống xe rồi, Trình An nhân lúc không có ai sáp đến gần hôn lên má anh, đỏ mặt xấu hổ nói: “Được rồi, anh có thể nói rồi, bác trai bác gái có thích cái gì không?”
Cái hôn ấy vừa chạm vào đã tách ra, Thương Tắc vẫn chưa thoả mãn, cúi đầu liếc nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của cô, bật cười, đưa tay lên xoa đầu cô: “Không cần chuẩn bị gì cả, em vác người không đến là được.”
Trình An: “…” Xác định không phải đang đùa cô chứ?
Biết cuối tuần phải đi gặp cha mẹ anh, mấy ngày nay Trình An vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng lo lắng, Thương Tắc không chịu nói cho cô biết cha mẹ anh thích gì, song cô cũng không thể đi tay không. Với chuyện này, cô không còn cách nào khác, chỉ đành tìm chị Lâm đã kết hôn xin trợ giúp.
Phản ứng đầu tiên sau khi nghe thấy chuyện này của chị Lâm là: “Ớ, tiểu Trình, em có bạn trai hồi nào vậy, sao bọn chị không biết gì hết?”
Trình An: “Mới dạo trước thôi ạ.”
Chị Lâm: “Được đấy, bọn chị không ai phát hiện ra cả, giấu kỹ ghê, bạn trai là người ở đâu?”
Trình An: “Anh ấy là người ở đây ạ.”
Chị Lâm “ồ” một tiếng: “Thế cậu ấy làm nghề gì?”
Trình An nói thật: “Anh ấy là giảng viên đại học.”
Chị Lâm hỏi xong mới nhận ra mình hơi nhiều chuyện, cô ấy cười xin lỗi: “Xin lỗi nha tiểu Trình, hỏi hơi nhiều.”
Trình An cười nói: “Không sao ạ.” Sau đó nghiêm túc xin chỉ bảo vấn đề vừa rồi.
Chị Lâm nói: “Thực ra cũng không cần đặc biệt chuẩn bị gì cả, em ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ là được, thường thì người lớn đều thích gặp những cô gái vui vẻ cởi mở. Còn về quà gặp mặt em có thể chuẩn bị mấy hộp trà mang tới, nếu kinh tế dư dả thì có thể chuẩn bị hộp tổ yến cho mẹ bạn trai, không cần phải quá đắt tiền, có lòng là được.”
“Dạ, em hiểu rồi, cảm ơn chị Lâm.”
“Có điều cô gái có tính cách như em chắc đến đâu cũng đều rất được yêu quý.”
Trình An cười khổ, chưa chắc đâu, tình trạng cơ thể cộng thêm hoàn cảnh gia đình khiến cô không có chút tự tin nào.
Chị Lâm vỗ vai cô, nháy mắt: “Chúc em cuối tuần mọi thứ thuận lợi.”
Một tuần nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, chớp mắt đã tới cuối tuần. Cha mẹ của Thương Tắc ở thành phố lân cận, lái xe qua mất khoảng hai, bà tiếng là tới, trước hôm đi một ngày Thương Tắc gọi cho mẹ mình báo, ở đầu bên kia mẹ anh nói chi bằng qua bên này ở một đêm, bà lo hai người đi lại đường dài trong ngày sẽ rất mệt. Thương Tắc hỏi ý kiến Trình An về chuyện này, nghe thấy phải ở nhà cha mẹ anh một tối, trong lòng cô tự nhiên có chút khẩn trương, nhưng cũng không thể phụ lòng tốt của người lớn nên đã đồng ý.
Ngày xuất phát hôm ấy, chưa đến sáu giờ Trình An đã dậy, mở mắt ra một lát cho tỉnh táo sau đó xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi kiểm tra đồ cần mang đi. Không lâu sau cảm giác có người dán lại sau lưng, ôm lấy mình, Trình An đỏ mặt một hồi, nghe thấy anh hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Thương Tắc ôm cô không động đậy, anh nhắm mắt, vì vừa ngủ dậy nên giọng nói mang theo vài phần uể oải, hơi khàn khàn, truyền vào tai Trình An cảm giác như trái tim bị vuốt mèo cào nhè nhẹ, ngưa ngứa.
Trình An nói: “Em phải dậy sắp đồ, chuẩn bị một chút.” Đây là lần đầu tiên đi gặp người nhà anh, dù lúc trước anh có an ủi cô ra sao thì cô cũng không cách nào hết căng thẳng, trong lòng vẫn không chắc chắn. Nếu cô là một cô gái khoẻ mạnh lành lặn thì mọi thứ hôm nay sẽ khác, ít nhất không cần phải lo lắng người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào
Cũng không biết sau khi gặp cô cha mẹ anh có phản đối không nữa, dù sao thì con trai họ ưu tú như thế…
Càng nghĩ càng loạn, Trình An thầm thở dài, không sao yên tâm bình tĩnh được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thương Tắc.” Trình An liếm đôi môi khô ráp, khẽ gọi anh: “Cha mẹ anh có từng nói thích cô gái như thế nào không?”
Thương Tắc hé mắt, trong con ngươi đen láy hiện lên tia sáng như ngọc, anh cúi đầu hôn lên khoé môi cô: “Thích kiểu như em.”
“Thật không?” Trình An có chút nghi ngờ.
“Thật.” Dứt lời, anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào nói chuyện nữa, cúi đầu tìm kiếm môi cô, thăm dò vào sâu hơn, răng môi dây dưa, tìm tòi mùi hương thuần khiết của đối phương, quấn quýt không thôi.
Nụ hôn kết thúc, Trình An khẽ t hở dốc, má đỏ hây hây, đôi mắt sáng như bị phủ một tầng nước càng thêm trong suốt đẹp đẽ, nhìn khiến Thương Tắc rung động không thôi, anh xích tới hôn lên mắt cô, sự ấm áp nơi da thịt lan ra dưới đôi môi, Thương Tắc đột nhiên khẽ gọi tên cô: “An An.”
“Dạ…” Trình An ngoan ngoãn đáp.
Thương Tắc nhìn cô chăm chú, Trình An nhìn mặt anh còn tưởng anh định nói chuyện gì quan trọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc theo.
Im lặng hồi lâu, Thương Tắc khẽ thở hắt, nói: “Không có gì đâu.”
Trình An khó hiểu.
Thương Tắc nói với cô: “Em sắp đồ đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng.”
Ăn sáng xong, Trình An đứng trước tủ quần áo lần lựa rất lâu, cuối cùng chọn một bộ váy và áo khoác phong cách đơn giản trang nhã. Cô không phải kiểu người thích dạo phố mua sắm nên giờ đang vô cùng vui mừng vì lúc đầu Tây Mạch Mạch đã đưa cô đi trung tâm thương mại mua quần áo, nếu không thật sự chẳng có bộ đồ nào lịch sự đúng mực để mặc đi cả.
Trước đây một mình chẳng sao, nhưng giờ khác rồi, Trình An lặng lẽ ôm mặt trước đống quần áo trong tủ, nghĩ xem lần sau có cần lôi Tây Mạch Mạch đi trung tâm thương mại không.
Ở có một tối nên Trình An chỉ mang một bộ quần áo để thay, Thương Tắc nói đồ dùng vệ sinh cá nhân bên ấy đều có cả, anh thì càng chẳng cần mang theo gì vì mỗi lần lễ tết anh đều về, có để quần áo ở đó. Mặc dù dậy sớm nhưng đến hơn chín giờ họ mới xuất phát.
Thương Tắc bảo cô là không cần chuẩn bị gì cả, đi người không đến là được, song thực ra đồ cần chuẩn bị anh đều đã chuẩn bị hết, giờ sau cốp xe đang chất đầy quà tặng cha Thương mẹ Thương, có trà Mao Tiêm thượng hạng cha anh thích nhất và đủ loại đồ bổ cho mẹ anh.
Trình An thầm nghĩ may mà mình có chuẩn bị một ít, nếu không nhìn thấy cả cốp xe quà tặng này chẳng phải sẽ hổ thẹn chết mất sao.
Sau khi lên xe, Trình An bồn chồn không yên, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng lúc gặp cha mẹ anh.
“Cả nhà Kỷ Nhất Nguyên cũng sẽ về.” Trình An thình lình nghe thấy anh nói một câu như vậy.
Trong lúc lái xe, Thương Tắc tranh thủ liếc nhìn vẻ mặt bất an của Trình An, mỉm cười: “Không cần phải căng thẳng, em thế này rất tốt, họ sẽ thích.”
Lúc đến nhà họ Thương đã hơn mười hai giờ, Thương Tắc đỗ xe vào bãi rồi xách đồ lên lầu cùng cô. Trình An nhìn số tầng hiển thị trong tháng máy không ngừng tăng lên, trái tim hoảng loạn, từ đầu đến cuối vẫn luôn khẩn trương bất an. Lòng bàn tay bỗng truyền tới cảm giác âm ấm, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện Thương Tắc đã để trống một tay ra nắm lấy tay cô, lòng cô ấm áp
Để xóa dịu sự căng thẳng trong cô, anh miết miết đầu ngón tay cô, cử chỉ này khiến Trình An thả lỏng phần nào, cô thoáng khựng lại, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, Thương Tắc dẫn cô ra ngoài, rẽ đến trước một cánh cửa, hoa văn trên cánh cửa gỗ lim đa dạng phức tạp, đứng ngoài cửa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ bên trong. Thương Tắc giơ tay lên ấn chuông, tiếng cười nói bên trong ngừng lại, một hồi tiếng bước chân truyền tới, rất nhanh đã có người mở cửa.
Người mở cửa chính là Kỷ Nhất Nguyên, sau khi thấy họ cậu nhóc hoan hô một tiếng, quay đầu vào trong hét lớn: “Cậu cháu với cô Trình đến rồi ạ.”
“Trời, xem thằng nhóc kìa, lúc thấy mẹ với ông ngoại nó cũng chẳng vui vẻ thế này.” Theo sau Kỷ Nhất Nguyên lần lượt là Thương Dung và một người phụ nữ nhìn không ra tuổi tác, lời vừa rồi chính là người phụ nữ này nói, mang theo sự ghen tị không nhỏ. Bà búi tóc gọn gàng, gương mặt được chăm sóc cẩn thận nhìn không ra tuổi thật, ngũ quan tinh xảo thanh tú, khí chất dịu dàng thanh nhã khiến người ta rất dễ có thiện cảm, gương mặt xinh đẹp của Thương Dung cực giống bà, chẳng cần nghĩ nhiều, vị này chắc chắn là mẹ của Thương Tắc.
“Mẹ à, ghen tị gì với một thằng bé chứ.” Thương Dung cười nói.
Mẹ Thương lườm cô ấy một cái, không nói nữa, đôi mắt xinh đẹp nho nhã nhìn về phía người đứng ngoài cửa, mỉm cười nói: “Về rồi đấy à.”
Thương Tắc gật đầu với bà: “Mẹ.”
“Cháu chào bác ạ.” Trình An vội nói.
Còn chưa đợi mẹ Trình lên tiếng, Thương Dung đứng bên cạnh đã biết rồi còn hỏi: “Ô, em trai, đây là em dâu tương lai đúng không.”
Đây là lần đầu tiên Trình An nghe thấy Thương Dung gọi Thương Tắc là “em trai”, cảm giác này có chút không quen, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục, có cảm giác không hợp với hình tượng lạnh lùng cao ngạo của giáo sư Thương trước nay.
Thương Tắc hiển nhiên cũng không để ý đến cô ấy, không đáp lại.
Mẹ Dung không hỏi thêm, xoay người lấy hai đôi dép trong tủ giày ở huyền quan ra cho họ, nói: “Vào trước đi rồi nói.”
Cha Thương đang pha trà nói chuyện với Kỷ Hành Tri trong phòng khách, thấy người vào rồi mới đứng dậy khỏi ghế sofa đón khách. Thương Tắc nhìn người đàn ông vẻ mặt trầm ổn gọi một tiếng: “Cha.” Sau đó nhìn về phía Kỷ Hành Tri, khẽ gật đầu.
“Cháu chào bác ạ.” Trình An chào theo, cô đã gặp Kỷ Hành Tri vài lần, cũng được coi là quen biết, cô gật đầu với anh ấy: “Chào anh.”
Kỷ Hành Tri cười ôn hoà với họ, cũng chào lại.
Cha Thương từ tốn “ừ” một tiếng, trong giọng nói có sự uy nghiêm khó tả: “Về rồi thì chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Thương Tắc để quà mang tới sang một bên, mẹ Thương thấy thì vội nói: “Ôi, về là tốt rồi, mang nhiều đồ thế làm gì, cũng đâu phải người ngoài.”
“Mẹ, đây là chút tấm lòng của con và An An.” Thương Tắc giải thích.
“Con xem hai đứa…” Mẹ Thương cười trách mắng.
Trình An hơi không đoán được thái độ của họ, nhưng nhìn dáng vẻ thì họ dường như không hề kinh ngạc hay nghi ngờ gì về thân thể của cô, cô thầm đoán có phải Thương Tắc đã nói rõ về tình hình của mình với họ rồi không. Lúc ăn cơm, mọi người quây quần lại một bàn, trong bếp có dì chuyên phụ trách nấu ăn, Trình An ngồi cạnh Thương Tắc, thỉnh thoảng anh lại gắp cho cô một hai món, bộ dạng cưng chiều mọi người đều thấy rõ.
Người nhà họ Thương ngồi ăn với nhau rất yên tĩnh, gần như không có ai nói chuyện cả, đây là một gia đình có gia giáo cực tốt.
Ăn xong, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện, bầu không khí vui vẻ thoải mái. Mẹ Thương ngồi cạnh Trình An, thỉnh thoảng lại hỏi han cô vài câu, đều là về tình hình cá nhân, không để cô cảm thấy khó chịu hay khó xử chút nào, thái độ với cô cũng thân thiết, khiến Trình An yên tâm hơn.
“Trình An là người ở đâu?” Cha Thương đột nhiên hỏi.
“Cháu là người thành phố S ạ.” Đột nhiên bị điểm tên, Trình An lập tức trả lời.
Mẹ Thương ở bên cạnh tiếp lời, che miệng cười nói: “Thành phố S sao? Chẳng trách tính tình dịu dàng điềm đạm, hoá ra là người phương Nam. Trước kia đã nghe nói con gái lớn lên ở vùng Giang Chiết đều dịu dàng hiền hoà, lúc trước bác còn không tin, giờ thì tin vài phần rồi.”
Trình An cười hàng mày cong cong, gương mặt dịu dàng hiền lành.
Cô gái có tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện được người lớn thích nhất, trò chuyện với cô một hồi, thiện cảm của cha Thương mẹ Thương đối với cô nháy mắt tăng lên không ít. Họ nhìn Thương Tắc lớn lên, tính anh thế nào họ đều hiểu rõ. Thằng bé Thương Tắc này ưu tú thì cực kỳ ưu tú, nhưng lớn vậy rồi vẫn chưa chịu tìm bạn gái, họ cũng khó tránh khỏi có chút lo âu, cứ tưởng rằng anh thanh tâm quả dục, không có tâm tư kia, nào ngờ mấy tháng trước lại đột nhiên có bạn gái.
Từ nhỏ đến lớn, hễ là thứ anh nhìn trúng, bất kể người hay đồ vật, chắc chắn sẽ không kém.
“Cô Trình tốt lắm ạ, các bạn lớp cháu đều rất thích cô ấy.” Kỷ Nhất Nguyên ở bên cạnh phụ hoạ.
Kỷ Nhất Nguyên là hàng cháu duy nhất trong nhà họ, tất nhiên được người lớn cực kỳ yêu thương, mẹ Thương nghe vậy cười vỗ đầu cậu nhóc: “Thế à?”
“Vâng!” Kỷ Nhất Nguyên gật đầu, “Cách dạy của cô Trình rất thú vị, còn thường xuyên kể chuyện cho bọn cháu nghe, ngoài giờ học giúp bọn cháu phụ đạo bài tập nữa. Đúng rồi, kỳ thi giữa kỳ lần này tổng thành tích môn ngữ văn lớp cháu đứng đầu cả khối đó ạ.” Nói xong, cậu còn lén lút ném cho Thương Tắc một ánh mắt “xem cháu nói tốt cho cô Trình bao nhiêu này, cậu à, cậu phải thưởng cho cháu đấy nhé”, Thương Tắc bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu một cái.
“Cha mẹ, lúc trước con với An An có nói chuyện trên wechat vài lần, ấn tượng về em ấy rất tốt. Tóm lại, cô em dâu này, con rất hài lòng.”
Được mọi người lần lượt khen ngợi, Trình An hơi ngượng ngùng.
Tìm hiểu đại khái về tình hình cá nhân xong không thể tránh khỏi sẽ bị hỏi về tình trạng gia đình, mặc dù lúc trước Thương Tắc có nhắc qua vấn đề này trong điện thoại, nhưng cha Thương vẫn hỏi. Họ phải hiểu rõ về gia đình bên gái để tiện dự tính cho sau này.
“Trình An à, thế tình trạng gia đình cháu hiện tại thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, người Trình An hơi cứng lại, bầu không khí cũng thay đổi rõ rệt. Thương Tắc khẽ nhíu mày, không tán đồng nhìn cha Thương, cha Thương lại vờ như không nhận được tín hiệu từ anh. Ông cũng có suy nghĩ và tính toán của riêng mình, ông hỏi câu này không hề có ý làm khó gì, chỉ là có những chuyện ông hy vọng Trình An có thể tự mình nói với họ chứ không phải qua lời người khác, huống hồ tình trạng gia đình cô thế nào sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ấn tượng trực quan của họ dưới tư cách là trưởng bối đối với cô.
Trong sự yên lặng trống trải, Trình An bình tĩnh lại, nói: “Cha mẹ cháu ly hôn lúc cháu học cấp ba, giờ đều đã có gia đình riêng, cho đến hiện tại, bọn cháu… đã không còn bất kỳ qua lại nào nữa ạ.”
“Vậy ư, thế giờ cháu không còn người thân nào khác nữa sao?” Mặc dù không rõ tình tình bên trong, nhưng mẹ Thương nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, cũng không biết cô một mình con gái làm thế nào mà chống đỡ được qua khoảng thời gian ấy.
“Ông bà nội cháu vẫn còn ạ, giờ họ đang sống ở thành phố S.”
Cha Thương lại hỏi thêm vài câu, Trình An đều thành thật trả lời, mẹ Thương cầm tay cô vỗ vỗ an ủi, có ý chuyển chủ đề: “Được rồi, các con từ thành phố A xa xôi qua đây, ngồi xe lâu thế chắc mệt rồi đúng không, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó nhìn Thương Tắc nói: “Thương Tắc, con đưa An An về phòng nghỉ đi.” Thương Tắc đáp một tiếng.
Vừa đến đã đi nghỉ, Trình An thấy không tốt lắm, nhưng mẹ Thương nhất quyết bảo họ về phòng nghỉ ngơi một lúc, Thương Tắc cũng đứng dậy nắm lấy tay cô. Đã vậy, họ chào mọi người trong phòng khách rồi rời đi.
Thương Tắc xách hành lý cô để ở góc phòng khách lên đi về phía căn phòng trong cùng, vừa mở cửa, phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp đã hiện ra trước mắt, Trình An theo sau ngập ngừng hỏi: “Đây là phòng anh à?”
“Ừ.” Thương Tắc đặt hành lý lên bàn, khoé môi thấp thoáng ý cười, ngoảnh đầu nhìn cô: “Sao, có vấn đề gì à?”
“Mình sẽ… khụ, ở cùng phòng à?” Trình An hơi cúi đầu, gò má ửng hồng.
Thương Tắc bước tới kéo cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, cúi người, ngón tay thon dài hơi gập lại vuốt qua gò má hồng hồng của cô, cười khẽ, muốn chọc cô: “Ừ, có vấn đề gì à?”
Anh cách rất gần, Trình An có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh nhàn nhạt của anh, lướt qua mũi cô, như có thể hút hồn người khác vậy, cô hơi nghiêng đầu, gò má càng nóng hơn: “Mình… cha mẹ anh ở đây…”
Cô nói năng lộn xộn, đến bản thân cũng không biết mình muốn nói gì. Giọng cô rất nhẹ, như vuốt mèo cào khẽ lên trái tim anh, yết hầu của anh chuyển động, cúi đầu sát lại gần cô hơn, khẽ mổ vào khoé môi cô: “Họ đều biết cả.”
“Biết gì?”
Hôn men theo đường nét khuôn mặt cô đến sau tai, giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên bên tai cô: “Biết mình ở chung.”
Sự tiếp xúc nơi tai khiến Trình An khẽ run lên, đến anh nói gì cũng không chú ý, chỉ đưa tay lên khẽ đẩy ng ực anh: “Đừng như thế.”
Thương Tắc hôn lên má cô vài cái, sau đó kéo giãn khoảng cách, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm sáng rực.
Trình An ngẩng đầu nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, trong lòng rung động, lăn tăn gợn sóng.
Thương Tắc cười nói: “Anh đùa thôi, chỗ này để cho em, tối nay anh ngủ ở phòng bên cạnh.”
“Á, như thế không tốt lắm thì phải…” Đây là phòng anh mà.
“Chẳng có gì không tốt cả, trước khi lên đại học anh đều ở đây, vừa hay để em cảm nhận chút.”
Trình An: “…”
Xếp qua hành lý xong, Trình An nhận lấy trà nóng anh đưa, dịu dàng nói: “Trông cha mẹ anh đều rất dễ gần.”
“Thực ra họ không dễ gần, chỉ vì đối tượng là em mà thôi.” Thương Tắc nói thật cho cô biết.
Trình An không tin: “Không phải chứ, trông không giống vậy.”
Thương Tắc ngồi xuống ghế, tay cầm quyển sách, tư thế nhàn hạ lười biếng, thuận miệng nói: “Ngày xưa lúc Kỷ Hành Tri lấy Thương Dung bị họ làm khó không ít đâu.”
Anh nói vậy, tư nhiên có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ấy.
Trình An liếc nhìn, đột nhiên thấy tấm thảm lót giấy viết thư pháp anh trải trên mặt bàn, “ế” một tiếng, hỏi: “Trước kia anh từng luyện viết thư pháp à.”
Thương Tắc nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Ừ, từng luyện một thời gian.”
“Anh còn giấy bút với mực không?” Trình An hỏi anh, cô rảnh rỗi không có gì làm, tự nhiên nổi hứng muốn luyện chữ, cũng rất lâu rồi cô không viết thư pháp.
Thương Tắc lôi bút lông và giấy tuyên lâu rồi không dùng ra, lại tìm thấy nghiên mực và lọ mực, trải giấy ra, sau khi mài mực xong thì đưa bút lông cho Trình An.
Nhấc bút chấm mực, Trình An nhìn trang giấy trắng do dự một hồi, không biết phải viết gì, cô đưa mắt cầu cứu Thương Tắc.
“Không biết viết gì à?” Thương Tắc hỏi lại, thấy cô gật đầu, anh tiến lên nắm lấy tay cô, tay còn lại chống lên bàn, ôm cả người cô vào lòng, hơi cúi người dắt tay cô viết vài chữ lên giấy.
Tình nảy mầm chẳng hay, ngày càng sâu đậm. Nét chữ cứng cáp có lực, đi bút trôi chảy, réo rắt như dòng nước, lực độ xử lý rất thích hợp.
Dòng chữ nhảy nhót trên trang giấy khiến Trình An mặt đỏ tía tai, lòng bàn tay ấm áp của anh vẫn đang phủ lên mu tay cô, hơi ấm truyền qua da thịt lan vào trong tim, trái tim Trình An hồi lâu vẫn không thể bình thường lại.
Tối hôm đó, weibo của Thần An cập nhật bài viết mới, kèm theo ảnh bức tranh chữ này, cap viết là: “Tình nảy mầm chẳng hay, ngày càng sâu đậm. Duyên nông sâu chẳng rõ, một đời không rời. Yêu dài ngắn chẳng tỏ, một kiếp không buông. @S tiên sinh”
Chiều hôm sau họ chào cha Thương mẹ Thương rồi trở về thành phố A.
Mấy ngày sau, Kẹo Hạnh Phúc gửi tin nhắn cho cô nói không lâu nữa《Quân Tử Như Ngọc》sẽ được đưa đi in ấn, khoảng tháng bảy là có thể phát hành rồi.
Hôm ấy Trình An đăng bài weibo “tình nảy mầm chẳng hay” kia ngược đông đảo cư dân mạng, rất nhiều người bình luận dưới bài của cô kiểu “thật tàn ác, toàn chọn lúc nửa đêm tĩnh lặng để ngược cẩu…”, phòng biên tập cũng tranh thủ đẩy mạnh quảng bá tin tức《Quân Tử Như Ngọc》sắp xuất bản, nhận được hàng loạt đánh giá tốt từ dân mạng.
Sau khi điều trị, cơ chân trái của Trình An đã lấy lại được chút cảm giác, mặc dù vẫn chưa thể đi lại bình thường nhưng cũng tốt hơn trước nhiều rồi. Vào kỳ nghỉ tết đoan ngọ, Trình An và Thương Tắc dành thời gian về thành phố S thăm hai cụ, biết hai người đã ở bên nhau, cụ Trình và bà Trình mừng ra mặt, cười không khép nổi miệng. Từ khi cha mẹ Trình An ly hôn, họ rất lo cô sẽ bị ảnh hưởng bởi cha mẹ mà không nghĩ đến vấn đề tình cảm, may mà giờ cô đã nghĩ thông rồi.
Vấn đề tình cảm của Trình An vẫn luôn là chuyện hai cụ quan tâm nhất, họ lớn tuổi rồi, không thể ở bên cô cả đời, đời người nói ngắn chẳng ngắn, nếu đến một người chăm lo còn không có há chẳng phải quá cô đơn rồi sao. May mà ông trời chung quy vẫn chiếu cố đến cháu gái họ, để cô gặp được một người như thế vào thời điểm thích hợp, từ ấy trên con đường đời dài đằng đẵng đều có người đồng hành.
Như vậy rất tốt, tâm nguyện của hai cụ cũng coi như đã hoàn thành. Về chuyện này, bà Trình còn đặc biệt hỏi họ tính bao giờ kết hôn.
Lúc nghe thấy câu hỏi này, Trình An đang ăn cơm suýt nữa bị nghẹn.
“Bà nội à, bọn cháu…”
Thương Tắc nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của cô, dịu dàng nói: “Bà Trình, bà yên tâm, cháu đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần An An gật đầu đồng ý thì cháu lúc nào cũng được ạ.”
Nghe thế, Trình An kinh ngạc quay sang nhìn anh.
Thương Tắc lặng lẽ vân vê tay cô, nói nhỏ: “Hiếm khi về một chuyến, đừng để hai cụ mất hứng.”
Quả nhiên, nghe thấy họ đã có chuẩn bị, hai cụ cười không khép nổi miệng, ăn xong bà Trình còn cầm cuốn lịch vạn niên ra lật xem, nói giúp họ tìm ngày đẹp để đi đăng ký, “An An, cháu xem với bà đi, xem ngày nào đẹp.”
Trình An hơi bất lực liếc nhìn Thương Tắc, nghĩ đến lời anh vừa rồi, không tiện trái ý hai cụ nên đành đi xem lịch với bà Trình cho có.
Cụ Trình và Thương Tắc ngồi một bên trò chuyện, nói một hồi lại kéo đến chủ đề này… Ông và bà Trình muốn tìm thời gian mời nhà thông gia ăn cơm uống trà, làm quen tìm hiểu nhau, Thương Tắc bày tỏ sắp tới cha mẹ mình sẽ dành thời gian đến thăm hỏi.
Ở bên kia, bà Trình nhìn Trình An ngập ngừng một hồi, tựa như có lời muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, Trình An nhân lúc vào bếp phụ giúp nấu cơm trưa chủ động hỏi: “Bà nội, có chuyện gì sao ạ?”
Bà Trình thở dài rồi nói: “Còn chuyện gì được chứ, là cái thằng bất hiếu kia. Mấy ngày trước tìm đến nhà muốn hỏi thăm ông bà về tình hình gần đây của cháu, kết quả bị ông già cầm chổi đuổi ra ngoài bảo nó đừng có đến nữa.” Bà Trình vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trình An, cân nhắc rồi lên tiếng: “Bà thấy dạo này nó sống cũng không tốt gì, chẳng biết có phải bị bệnh hay không mà cứ ho suốt.”
Nghe thế, Trình An im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Bà nội, bà đợi cháu chút.” Nói xong, cô xoay người ra khỏi bếp, về phòng lấy một tấm thẻ ngân hàng.”
“Bà nội, đây là tấm thẻ lần trước ông ấy để lại cho cháu, bà tìm cơ hội trả lại giúp cháu nhé.” Vẻ mặt Trình An bình tĩnh, không có cảm xúc gì, “Với cả bà nói với ông ấy giúp cháu là gần đây cháu sống rất tốt, bảo ông ấy đừng có vài bữa lại chạy tới nghe ngóng tin tức của cháu nữa.”
Nghe đến đây, thực ra trong lòng bà Trình cảm thấy mừng thay cô, cô nghĩ thế này chứng tỏ cô đã thông suốt rồi, bà đáp một tiếng, cầm lấy tấm thẻ, nhưng nghĩ tới thằng con trai này lại thấy xót xa, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt: “Được, được, bà sẽ nói với nó…”
Trình An thấy bà thế này thì hơi đau lòng, tiến lên ôm lấy bà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tết đoan ngọ chỉ được nghỉ ba ngày, Trình An và Thương Tắc ở thành phố S hai ngày rồi lên đường trở về, sau đó lại là những ngày bận rộn.
Khoảng thời gian này trường học đã bước vào những tuần cuối cùng của học kỳ, các môn học tiến vào giai đoạn ôn tập. Để lên kế hoạch ôn tập tốt hơn, dạo gần đây buổi tối vừa về nhà là Trình An lại tập trung soạn giáo án. Cô làm tài liệu dạy học ở trong phòng, làm được nửa thì tự nhiên nhớ ra phòng Thương Tắc có một cuốn sách về phương diện ôn tập trước kỳ thi, trước đây cô từng thấy, hình như là phương pháp một nhà giáo dục người nước ngoài chuyên môn nghiên cứu ra để giúp học sinh tiến hành ôn tập hiệu quả trước kỳ thi.
Cô đứng dậy qua phòng anh, nghe thấy phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Thương Tắc đang tắm ở bên trong.
Trình An bước tới giá sách phía sau bàn làm việc của anh tìm quyển sách kia, nào ngờ chốc lát sau Thương Tắc đã ra khỏi phòng tắm.
Trình An nghe thấy tiếng ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Thương Tắc đứng ngoài cửa phòng tắm, trên người khoác mỗi chiếc áo choàng tắm, cổ áo nới rộng lộ ra xương quai xanh và lồ ng ngực tinh xảo đẹp đẽ, nền áo tắm sẫm màu càng làm tôn lên làn da trắng trẻo căng bóng của anh. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn đang nhỏ nước, giọt nước men theo sợi tóc rơi xuống trước ngực, lại dọc theo đường cong cơ thể chảy xuống.
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn chưa tiêu tan, vào khoảnh khắc ấy Trình An cảm thấy gò má mình cũng như đang bốc hơi, phút chốc đỏ bừng nóng bỏng.
Chuyển tới đây ở lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy “bức ảnh mỹ nam vừa tắm xong”.
Thương Tắc ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô thì cũng thoáng khựng lại, sau đó trông thấy dáng vẻ ngây ngốc này của cô thì cười rồi bước tới: “Tranh thủ lúc anh tắm đến lục lọi gì phòng anh đây?”
“Éc, em…” Trình An ngập ngừng.
Thương Tắc tiến lại gần một bước, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, cúi người hỏi, hơi cao giọng lên, nửa đùa nói: “Hả? Nữ gián điệp nơi nào phái tới đây.”
Trình An: “…”
Trình An phối hợp đùa với anh: “Chẳng phải nói trước đây chưa từng có bạn gái sao? Em đến tìm thử xem phòng anh có dấu vết người phụ nữ khác để lại hay không, xem xem lời anh nói có phải thật hay không.”
Thương Tắc cười nói: “Thế em tìm thấy chưa?”
“Ồ, vẫn chưa, để em tìm lại xem.”
Thương Tắc nhéo nhẹ eo cô, khẽ cười: “Bé nghịch ngợm.”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng như ngọc gõ lên trái tim theo hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Trình An chỉ cảm giác tai mình lại nóng hơn vài phần rồi.
Cô giữ cánh tay anh, khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: “Em nhớ trước kia chỗ anh có một cuốn sách chuyên về phương pháp ôn tập trước khi thi, sao giờ lại không tìm thấy nhỉ?”
Thương Tắc mở ngăn kéo bên cạnh cô, lấy quyển sách mà cô nói ra: “Quyển này à?”
“Đúng rồi” Trình An duỗi tay ra định cầm lấy, kết quả anh bỗng thu tay lại.
“?”
Thương Tắc nhướng mày: “Muốn mượn sách có phải cần trả ít phí không?”
Hả? Trình An còn chưa kịp phản ứng lại, môi đã đột nhiên âm ấm.
Thương Tắc cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn dịu dàng mà kiên nhẫn rơi xuống đôi môi mềm mại của cô, Trình An thoáng giật mình, vô tình hé mở đôi môi hồng, Thương Tắc cười khẽ, nhân cơ hội hôn sâu hơn, tấn công chiếm đất, tiến vào tìm kiếm hương thơm thuần khiết, đầu mày đuôi mắt ngập tràn tình ý, con ngươi cũng như nhuốm màu mực, ngày càng sẫm.
Nụ hôn ngừng lại, Trình An khe khẽ th ở dốc, hai má ửng hồng không thôi, đầu óc cũng có chút rối loạn. Thương Tắc hôn lên lông mày, mắt, sống mũi, má của cô… Đôi môi ấm áp từ từ lướt qua ngũ quan của cô, hơi thở phun ra làm cô hơi ngứa ngáy, nơi đáy lòng cũng có tình ý giăng tơ.
Trình An bị anh ôm chặt trong lòng không cử động được, cô vô thức đưa tay lên túm lấy áo tắm của anh, muốn đón lấy nụ hôn của anh, sự dịu dàng đẹp đẽ dần lan ra khắp không khí xung quanh, đến khi giọt nước lạnh lẽo chảy xuống má Trình An, cô mới bừng tỉnh lại từ trong nụ hôn say mê quên mình này.
Trình An khẽ giật giật áo tắm của Thương Tắc, hơi nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: “Tóc anh còn chưa lau khô kìa.”
Đang lúc mặn nồng, Thương Tắc nào chịu tha cho cô như vậy, tay anh đỡ lấy má cô, xoay đầu cô qua muốn tiếp tục, giọng anh trầm thấp khàn khàn, tựa như cát đá nghiền nát trong tim, có chút giày vò người ta: “Không sao cả.”
Trình An đưa tay ra chặn môi anh, nghiêm túc nói: “Buổi tối gió lớn, nhiệt độ thấp, anh không lau khô tóc đi rất dễ bị cảm.”
Thấy cô kiên quyết, Thương Tắc chỉ đành thôi, anh năm lấy bàn tay đang chặn môi mình, cụp mắt hôn lên đầu ngón tay cô: “Được, anh đi sấy khô tóc.”
“Để em giúp anh.” Trình An đề nghị.
Hai người sấy tóc trong phòng ngủ, Thương Tắc ngồi trên ghế, Trình An đứng sau lưng anh tay cầm máy sấy, gió ấm thổi qua mái tóc mềm mại của anh. Phía trước họ có một tấm gương, Trình An hơi cúi đầu liền thấy đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời của người đàn ông đang khoá chặt lấy mặt mình ở trong gương, ánh mắt nóng bỏng rực rỡ.
Trình An chợt nhớ tới ban nãy lúc họ hôn nhau say sưa khó rời, anh cũng nhìn mình bằng ánh mắt như thế, mặt không khỏi đỏ lên, cô hơi nghiêng đầu, khoé môi không nhịn được cong lên một nụ cười ngọt ngào.
Thấy tóc đã gần khô, Thương Tắc cầm lấy máy sấy trong tay cô tắt đi, sau đó kéo cô qua ngồi lên đùi mình. Trình An ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, hơi cúi đầu, cô cúi như vậy liền lộ ra chiếc gáy trắng nõn mịn màng, vành tai vẫn còn hồng hồng.
Mắt Thương Tắc tối lại, anh nghiêng về phía trước ngửi mùi hương thanh mát sạch sẽ trên người cô, môi như có như không lướt qua gáy cô, Trình An bị anh làm cho hơi nhột, khẽ rụt cổ lại.
Song lại không biết khoảnh khắc này Thương Tắc đang nghĩ đến gì, nụ hôn của anh chạy dọc từ gáy cô lên, rơi xuống bên tai, giọng nói trầm thấp mê người, anh nói: “An An, tối nay ngủ với anh đi.”Pé Hoa Linh: Vì Trình An và Thương Tắc đã xác định quan hệ, hai người cũng đã thân hơn nên mình đổi xưng hô của Thương Dung với Trình An nha chị em.